[BJYX] Gặp Em Chính Là Duyên Phận

Chương 7




Ngày hôn lễ, hai nhà Lam gia và Giang gia cùng tổ chức linh đình. Xe hoa đón dâu đợi ở bến đò Vân Mộng. Lam Phong cùng bạn bè và người thân đi thuyền hoa vào Liên Hoa Ổ để rước dâu. Hai nhà đều thống nhất tổ chức hôn lễ theo phong cách truyền thống đó là tân lang và tân nương đều mặc áo gấm đỏ thêu hoa văn.

Giang Ái Ly chỉnh trang lại áo dài và tóc cho Ngụy Anh, cô nắm tay cậu dặn dò.

- A Anh, sau khi rời khỏi đây em chính thức trở thành người của Lam gia rồi, hãy sống hòa nhập với gia đình nhà chồng, trọn đạo phu thê, hiếu kính cha chồng. Nhất định phải sống thật vui vẻ nhé.

Ngụy Anh đứng dậy ôm cô vào lòng.

- Em sẽ làm theo lời chị dạy. Chị ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe, chăm sóc tốt cho thúc thúc và phu nhân cùng A Ân.

Giang Ái Ly gật đầu, mắt mờ lệ. Ngụy Anh kéo cô ra, nhìn lại khuôn mặt thân thương của cô một lần nữa, tay đưa lên lau đi giọt nước vừa rơi trên khóe mắt của cô.

- Em sẽ về thăm mọi người.

Giang Ái Ly.

- Ừ.

Giang Hoài Ân đứng ở cửa từ bao giờ.

- Chị hai, studio của Ngụy Anh ở Vân Mộng nên chúng ta vẫn có thể gặp nhau thường xuyên mà. Với lại từ Vân Mộng đến Cô Tô cũng không xa lắm, chị nhớ anh ấy thì có thể đến thăm.

Giang Ái Ly gật đầu, cố nhoẻn miệng cười.

- Chị biết rồi.

Vu Hải Triều từ dưới chạy lên.

- Nhà trai đến rồi.

Giang Ái Ly lấy khăn giấy chấm khô nước mắt, nhìn Ngụy Anh.

- Đi thôi, chị đưa em xuống.

Ngụy Anh gật đầu rồi cùng đi xuống nhà với Giang Ái Ly, Vu Hải Triều và Giang Hoài Ân.

Sau khi làm lễ bái đường và chào từ biệt Giang tiên sinh cùng Giang phu nhân, Ngụy Anh theo Lam Phong bước lên thuyền hoa rời khỏi Liên Hoa Ổ. Thuyền cập bến tại bến đò Vân Mộng, Lam Phong đưa Ngụy Anh lên xe hoa rồi cùng quan khách trở về Cô Tô, đi vào Vân Thâm.

Tập đoàn Lam thị có thế lực lớn nên quan khách rất đông, tiệc rượu linh đình cả một ngày.

Ngụy Anh được bác quản gia già đưa về phòng tân hôn trước, còn Lam Phong vẫn bận rộn tiếp khách ngoài hoa viên Vân Thâm.

Bác quản gia kêu người mang trà và ít đồ ăn cho Ngụy Anh.

- Tiểu thiếu gia, cậu ăn thêm một chút đồ đi, cả buổi tiếp khách cũng không ăn uống được gì mấy rồi.

Ngụy Anh.

- Cảm ơn bác, bác gọi con là Ngụy Anh được rồi, người một nhà không cần khách sáo đâu ạ. Mà bác tên gì để con dễ xưng hô?

Bác quản gia.

- Tôi họ Cố.

Ngụy Anh.

- Bác Cố, con về đây còn chưa biết nhiều quy định của Lam gia nên mong bác chỉ dạy cho con.

Bác quản gia mỉm cười.

- Tiểu thiếu gia không cần phải căng thẳng đâu, người Lam gia ngoại trừ nhị thiếu gia ít nói thì lão gia và đại thiếu gia đều dễ gần.

Ngụy Anh.

- Vâng, con sẽ cố gắng thích nghi.

Bác quản gia.

- Vậy tiểu thiếu gia nghỉ ngơi đi, tôi xin phép đi xuống trước.

Bác quản gia nói xong liền đi ra ngoài khép cửa lại. Ngụy Anh lúc này mới nhìn xung quanh, căn phòng rất rộng, đồ đạc không nhiều, rất ngăn nắp gọn gàng. Trên tường còn thấy treo một chiếc cổ cầm thân đen tuyền, các sợi dây tua rua một bên đầu cổ cầm đều màu xanh ngọc. Ngụy Anh đến bên ghế sopha gần với cửa kính lùa ra ban công ngồi xuống, trên chiếc bàn kính trước mặt là một lọ hoa cùng nến thơm, hai ly rượu hỷ, trên tường cũng dán chữ hỷ màu đỏ. Trong phòng còn có một chiếc giường lớn. Nói chung căn phòng được thiết kế khá đẹp.

Ngụy Anh rót một cốc nước uống hết, cả ngày đi lại nhiều khiến hai bàn chân có vẻ đau, cả người đều mỏi rã rời, nhìn thấy đồ ăn mà lại không muốn ăn. Còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì cánh cửa phòng bật mở, người bước vào là Lam Phong. Ngụy Anh đứng lên, thấy Lam Phong có phần ngật ngưỡng thì liền ra đỡ anh. Lam Phong một tay hất mạnh khiến Ngụy Anh bị bất ngờ nên lảo đảo suýt ngã. Giọng Lam Phong lạnh lùng.

- Đừng động vào tôi.