[BJYX] Gặp Em Chính Là Duyên Phận

Chương 48




Vu Hải Triều mở cửa phòng đi vào, Ngụy Anh đang ôm gối ngồi trên chiếc ghế dựa kê ngoài ban công. Cậu lên tiếng.

- Cậu sao lại bỏ bữa rồi?

Ngụy Anh không nhìn bạn.

- Tôi ăn không được.

Vu Hải Triều.

- Không được cũng phải cố, cậu xem, mới ở nhà tôi có mấy hôm mà đã sụt ký rồi, chị hai với Hoài Ân mà biết lại mắng tôi.

Ngụy Anh.

- Tôi không nói, cậu không nói thì mọi người sao biết được.

Vu Hải Triều ngồi xuống ghế bên cạnh.

- Tôi hỏi thật cậu, cậu nhất định ly hôn với Lam Phong à?

Ngụy Anh.

- Ừm.

Vu Hải Triều.

- Vì sao? Vì chuyện bạn gái anh ta sao?

Ngụy Anh.

- Không.

Vu Hải Triều.

- Vậy tại sao?

Ngụy Anh.

- Tại vì không phù hợp.

Vu Hải Triều.

- Haizz..tôi không biết giữa hai người có khúc mắc gì thực sự không thể nói nhưng mấy hôm nay ngày nào anh ta cũng tới tìm cậu, nhìn bộ dạng tiều tụy trông thật thảm.

Ngụy Anh thấy tim đau nhói nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản.

- Cậu bớt khoa trương đi.

Vu Hải Triều đập một cái vào vai cậu.

- Khoa trương gì, tôi nói thật đấy, tôi suýt không nhận ra anh ta. Có vẻ Lam Phong kia rất lo lắng cho cậu.

Ngụy Anh lặng yên không nói gì, bàn tay nắm chặt vào mép gối. Vu Hải Triều lại tiếp.

- À, chị Ái Ly và Hoài Ân cũng tìm cậu suốt, nghe Hoài Ân nói nếu không tìm thấy cậu thì chị Ái Ly sẽ hoãn buổi đính hôn lại.

Ngụy Anh ngồi bật dậy.

- Cái gì?

Vu Hải Triều.

- Cậu không biết người khiến chị ấy bận tâm nhất chính là cậu à? Cậu nên về Liên Hoa Ổ một chuyến đi, chị Ái Ly và Hoài Ân lo cho cậu lắm đấy.

Ngụy Anh lòng chùng xuống, cậu lại để chị hai phải lo lắng cho cậu rồi. Ngụy Anh nhìn Vu Hải Triều.

- Mai tôi về Liên Hoa Ổ.

Vu Hải Triều gật đầu.

- Để tôi đưa cậu đi, giờ thì ăn chút gì nhé, tôi bảo người mang lên cho cậu.

Ngụy Anh gật đầu rồi lại nhìn ra khoảng trống mông lung, cậu nhớ chị hai, nhớ em trai và..nhớ cả anh.

Giang Hoài Ân trông thấy Ngụy Anh thì bước nhanh đến gần ôm chầm lấy.

- Đồ Ngụy Anh đáng chết, anh có biết em và chị hai lo cho anh như thế nào không?

Ngụy Anh vỗ nhẹ lên lưng cậu.

- Anh có phải trẻ con đâu, sao phải lo chứ.

Giang Hoài Ân rời anh ra, tay đập một phát vào người anh.

- Không phải trẻ con mà nói biến mất là biến mất liền, lần sau anh mà còn như thế em sẽ đánh chết anh đấy.

Ngụy Anh cười.

- Được rồi..được rồi, là anh sai, lần sau không thế nữa.

Giang Hoài Ân.

- Thôi mau xuống thuyền đi, chị hai đang chờ ở nhà.

Ngụy Anh.

- Ừ.

Vu Hải Triều chia tay hai anh em ở đó để trở về studio ảnh. Ngụy Anh vừa bước chân qua cổng Liên Hoa Ổ đã thấy Giang Ái Ly từ trong nhà đi ra. Giang Ái Ly nhìn thấy cậu, lòng xúc động, mắt lấp lánh.

- A Anh.

Ngụy Anh bước nhanh tới gần cô.

- Chị hai.

Giang Ái Ly cầm tay cậu.

- Em đã ở đâu thế?

Ngụy Anh đưa tay ra ôm lấy cô.

- Xin lỗi đã để chị phải lo lắng rồi.

Giang Ái Ly đặt tay lên lưng cậu.

- Không cần xin lỗi, em về nhà là tốt rồi.

Ngụy Anh kéo cô ra.

- Vâng.

Giang Ái Ly.

- Chúng ta mau vào nhà đi.

Ba chị em cùng bước vào bên trong, Giang Hoài Ân nói.

- Để em xuống xem nhà bếp nấu cơm xong chưa.

Giang Ái Ly gật đầu rồi kéo cậu tới phòng khách. Cô ngồi xuống ghế, Ngụy Anh ngồi chống một bên đầu gối xuống nền nhà đối diện với cô.

- Giang thúc thúc và phu nhân đâu chị?

Giang Ái Ly.

- Cha mẹ đi đến Thanh Hà thăm người quen, ba ngày nữa mới về.

Ngụy Anh.

- Vâng.

Giang Ái Ly nắm bàn tay cậu.

- Có chuyện gì với em và A Phong thế? Cậu ấy mấy ngày nay đi tìm em quá trời.

Ngụy Anh trầm mặc, nhìn cô, cẩn thận nói.

- Em sẽ ly hôn với Lam Phong.