[BJYX] Gặp Em Chính Là Duyên Phận

Chương 34




Ngụy Anh tỉnh dậy, đập vào mắt cậu là khuôn mặt của anh. Lam Phong đang ngủ, thần thái nghiêm nghị. Lần đầu tiên cậu quan sát anh gần như thế. Phải ghi nhận người này rất đẹp, đôi mày đen, lông mi dài, môi đỏ, da trắng như ngọc, gương mặt có thể nói là hoàn mỹ nhưng lại bị bao phủ bởi một lớp sương lạnh.

Lam Phong chợt mở mắt, Ngụy Anh giật mình ngồi bật dậy.

- Tôi..tôi ngủ quên mất.

Ngụy Anh vội vàng bước xuống giường đi nhanh vào nhà tắm. Lam Phong ngồi dậy nhìn bộ dạng lúng túng của cậu, khóe miệng khẽ cong lên.

Cả buổi chiều còn lại Ngụy Anh ngồi trên sopha dán mặt vào laptop để lên ý tưởng cho dự án mà Lam Phong đưa. Đến xế chiều, vai có chút mỏi cậu mới dừng lại, đi ra ban công, vặn lưng vài cái cho đỡ mỏi. Ngụy Anh ra khỏi phòng, nhớ đến Cố Hạo từng nói cuối hành lang tầng 2 có phòng tập thể thao. Cậu xỏ tay túi quần đi dọc hành lang đến phòng cuối cùng. Cánh cửa phòng này rộng hơn các phòng khác một chút, Ngụy Anh đẩy cửa bước vào, bên trong Cố Hạo đang tập.

Cố Hạo nghe tiếng động thì nhìn ra, thấy Ngụy Anh liền dừng lại.

- Tiểu thiếu gia.

Ngụy Anh nhìn xung quanh.

- Phòng tập này lớn thật đấy, còn rộng hơn phòng tập ở Liên Hoa Ổ.

Cố Hạo cầm khăn bông thấm mồ hôi trên trán.

- Ở đây có nhiều dụng cụ tập, cậu có thể thử.

Ngụy Anh lắc đầu.

- Tôi chỉ chạy bộ và chơi thể thao, lúc ở nhà thường chỉ có Hoài Ân tập mấy loại này.

Cố Hạo.

- Vậy à?

Ngụy Anh gật đầu.

- Mà chiều chỉ có mình anh tập thôi hả?

Cố Hạo.

- Vâng, hai thiếu gia tập buổi sáng, chiều các vị ấy sẽ chơi bóng rổ.

Cố Hạo đi đến cửa sổ, chỉ tay.

- Đại thiếu gia và nhị thiếu gia đang ở đó.

Ngụy Anh bước đến, nhìn xuống, Lam Hải với Lam Phong đang chơi bóng rổ, trên trán và cổ tay đều đeo băng vải trắng, dáng vẻ rất nhanh nhẹn và năng động. Ngụy Anh nói.

- Anh em họ rất thân thiết.

Cố Hạo.

- Đúng vậy, đại thiếu gia rất quan tâm và yêu thương em trai, nuông chiều hết mực. Tình cảm anh em rất tốt.

Ngụy Anh gật đầu.

- Giống chị hai, rất dịu dàng.

Cố Hạo thấy cậu nhắc đến Giang Ái Ly với ánh mắt đầy yêu thương. Anh nói.

- Tiểu thiếu gia rất quan tâm Giang tiểu thư?

Ngụy Anh cười.

- Đúng vậy, chị ấy là người tốt nhất trên đời. Lúc nhỏ tôi còn nói với thúc thúc sau này lớn lên nhất định phải gả Ái Ly cho tôi. Nghĩ lại thật buồn cười, đúng là trẻ con ngây ngô, không hiểu chuyện. Tôi vẫn coi chị hai là mối tình đầu của mình.

Cố Hạo nhìn cậu, mỉm cười.

- Điều đó không có gì buồn cười cả, ai cũng có trong lòng một người mình thích.

Ngụy Anh nhìn sang.

- Anh cũng đã thích ai à?

Cố Hạo nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

- Cũng có.

Anh chỉ trả lời ngắn gọn như vậy bởi không thể nói lần đầu tiên nhìn thấy tiểu thiếu gia tôi đã thích cậu rồi. Ngụy Anh đưa mắt nhìn xuống sân, bỗng dưng trầm tư, lại nhớ về Liên Hoa Ổ và những người thân yêu ở đó.

Đêm xuống, gió bên ngoài bắt đầu lạnh hơn. Ngụy Anh làm việc tới gần 12h mới đóng laptop lại, nằm xuống ghế, kéo chăn đắp kín cổ, đọc sách một lúc thì ngủ. Lam Phong đi ra, vẫn là cất sách lên bàn và bế cậu đặt lên giường. Ngụy Anh nằm yên được một lúc thì vô thức quay sang chui vào chăn của anh, áp sát vào người anh, như tìm được hơi ấm liền vùi đầu vào ngực anh mà ngủ say. Lam Phong mới tắt đèn còn chưa kịp ngủ đã bị những động tác đó của cậu làm cho ngẩn ngơ, người nóng lên. Người này thật đáng ghét, từ khi nào lại vô phép như thế chứ? Không cần hỏi ý kiến anh mà đã tự động chui vào lòng anh rồi. Lam Phong đưa tay lên, thật nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, tóc rất mềm, lại thoảng hương thơm dịu nhẹ như lôi cuốn anh, và rất tự nhiên, anh vòng tay qua người cậu, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ bình yên.