[BJYX] Gặp Em Chính Là Duyên Phận

Chương 190: Ngoại truyện (12)




Ngụy Anh nhìn sang Lam Phong rồi lại nhìn Lam Hải ngóng nghe câu trả lời. Lam Hải vuốt tóc cậu bé.

- Bác hai rất vui mà.

Lam Nhiên tay ôm cổ Lam Hải.

- Bác hai có thích em bé không?

Lam Hải.

- Bác hai rất thích, thích em bé đáng yêu giống như A Uyển và A Nhiên này.

Lam Nhiên vô tư cười thật tươi.

- Con cũng thích em bé. Sau này chú hai sinh em bé gái A Nhiên sẽ cho em bé dây cột tóc có bông hoa sen của A Nhiên.

A Uyển cũng lau chau.

- Nếu chú hai sinh em trai thì con sẽ dạy em đá bóng, còn đón em về Vân Thâm Bất Tri Xứ ra suối bắt cá.

Cậu bé nhìn sang hai ba của mình.

- Được không ba?

Ngụy Anh nhìn con gật đầu.

- Được, nhưng đấy phải là chú hai con đồng ý sinh em bé.

A Uyển chạy vòng sang ôm tay cậu.

- Ba, chú hai có em bé rồi mà, khi nào bụng chú hai to giống như ba thì chú sẽ sinh em bé phải không?

Lam Phong đưa tay vuốt tóc con.

- Nhưng chú hai con có sinh em bé đâu.

A Uyển rất nhanh mắt đã ngấn nước.

- Sao lại thế? Chú hai không thích em bé, chú hai sẽ cho em bé đi ạ?

Lam Nhiên hai tay ôm lấy má Lam Hải.

- Bác hai thích em bé phải không?

Lam Hải gật đầu.

- Ừ, bác hai rất thích em bé.

Lam Nhiên.

- Vậy chú hai cũng thích em bé đúng không? Lần nào ôm A Nhiên chú hai cũng bảo A Nhiên đáng yêu quá.

Ngụy Anh thấy A Uyển mặt buồn thiu thì kéo con ôm vào lòng.

- A Uyển thích chú hai sinh em bé không?

A Uyển ngước đôi mắt nâu lên nhìn ba.

- Có ạ.

Ngụy Anh.

- Tại sao?

A Uyển.

- Tại vì lần nào bác hai đưa con và A Nhiên đi công viên chơi cũng nói "trẻ con đáng yêu quá". Bác hai thích trẻ con như vậy nên A Uyển cũng thích chú hai sinh em bé cho bác hai vui.

Ngụy Anh nhìn Lam Hải bỗng thấy thương anh quá, anh vì Hoài Ân mà cả ước mong có một đứa con cũng phải từ bỏ, giá như Hoài Ân có thể hiểu được nỗi lòng của anh thì thật tốt.

Giang Hoài Ân đứng bên cửa sổ, nghe tiếng bước chân biết là Ngụy Anh đi vào nên quay lại. Cậu nói.

- Anh không cần mang đồ ăn lên cho em đâu, để em xuống nhà ăn cũng được.

Ngụy Anh đặt khay đồ ăn xuống bàn.

- Em đang nghén, ngửi thấy mùi dầu mỡ lại không chịu được.

Giang Hoài Ân đến ghế ngồi xuống.

- Lam Hải đâu?

Ngụy Anh thấy cậu hỏi đến chồng thì nhìn cậu.

- Anh hai đang ngồi trong phòng làm việc, mấy bữa nay chẳng chịu ăn gì.

Giang Hoài Ân.

- Sao thế được?

Ngụy Anh thở dài.

- Có lẽ anh hai buồn vì hai người sẽ ly hôn.

Giang Hoài Ân.

- Anh ấy là người đề nghị thì tại sao lại buồn chứ?

Ngụy Anh ngồi bên cạnh cậu.

- Hoài Ân, em cũng biết đối với anh hai em quan trọng như thế nào mà. Nói ly hôn chỉ là vì anh ấy quá tuyệt vọng thôi. Em xem, trên đời này có ai không thích có con đâu. Anh hai không đề nghị em sinh con vì anh ấy yêu em, muốn có em ở bên. Nhưng anh hai là người rất thích trẻ con, vẫn khao khát có một đứa con của riêng mình. Nếu bình thường em không có thai thì anh hai sẽ đè nén khao khát đó lại, nhưng giờ thượng đế lại ban cho hai người đứa bé này thì anh ấy sao không hân hoan chứ. Anh hy vọng em sẽ suy nghĩ một chút cho anh ấy, suốt sáu năm bên nhau hẳn em đã hiểu anh ấy vì em như thế nào, vì sĩ diện mà đánh đổi hạnh phúc liệu có đáng không?

Buổi tối, Lam Phong ngồi dưới phòng khách nói chuyện với Lam Hải. Ngụy Anh đi xuống, tới ghế ngồi bên cạnh Lam Phong. Anh nhìn cậu.

- Con ngủ rồi hả em?

Ngụy Anh gật đầu.

- Vâng, em cho con vào giường nằm rồi.

Lam Phong "Ừm" rồi nhìn anh trai mình.

- Anh hai, anh đã quyết định chưa? Dù thế nào cũng cần ngồi nói chuyện với cậu ấy cho rõ ràng.

Lam Hải.

- Anh biết, đến nước này anh cũng chỉ có thể lựa chọn một thôi, coi như anh không có duyên với đứa bé vậy.

Nói xong anh thở dài một tiếng, gương mặt không giấu được sự tuyệt vọng.

Giang Hoài Ân từ trên tầng đi xuống, Ngụy Anh trông thấy cậu liền đứng dậy đi ra nắm tay cậu tới bên ghế. Lam Hải nhìn Giang Hoài Ân, cậu cũng đang nhìn anh. Lam Hải hít vào một hơi thật sâu rồi nói.

- A Ân, anh suy nghĩ kĩ rồi, anh không muốn ly hôn nữa. Nếu em kiên quyết không muốn có con như vậy thì chúng ta không sinh con nữa, anh và em vẫn lại sống như trước. Anh xin lỗi vì đã từng đề nghị em ly hôn, anh nhận ra so với việc sinh con thì anh còn cần em hơn. Từ giờ trở đi anh sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện con cái trước mặt em. Hãy coi như đứa bé không có duyên với chúng ta.