[BJYX] Gặp Em Chính Là Duyên Phận

Chương 154




Lam Phong ngồi chờ Ngụy Anh uống xong cốc sữa ấm mới lấy cốc mang đi rửa, Ngụy Anh ngồi trên giường nhìn theo tủm tỉm cười. Từ ngày cậu có bầu anh luôn thích tự tay làm tất cả mọi việc cho cậu. Người mà từ nhỏ tới lớn chẳng phải động tay vào việc gì thì bây giờ cái gì cũng làm được. Cũng là gian nan học hỏi lắm.

Lam Phong rửa cốc đi ra thấy Ngụy Anh cứ nhìn anh thì đến bên giường ôm cậu ngả vào ngực mình hỏi.

- Sao phu nhân nhìn anh mãi thế?

Ngụy Anh vuốt nẹp áo ngủ của anh.

- Chỉ là thấy anh ngày càng thú vị.

Lam Phong.

- Thú vị sao?

Ngụy Anh gật đầu ngước mặt lên nhìn anh.

- Em phát hiện ra anh không chỉ giỏi kiếm tiền mà còn rất khéo tay, chăm em rất tốt.

Lam Phong cúi nâng cằm cậu lên.

- Anh đã nói rồi, vì em anh sẽ học mọi thứ.

Rồi anh nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống giường, tay lần mò vào bên trong áo cậu, vừa hôn môi vừa nói.

- Anh thật mong cho bảo bối chào đời quá.

Ngụy Anh hôn đáp lại, một lúc mới thở hổn hển nói.

- Có muốn em giúp anh không?

Lam Phong ánh mắt si mê nhìn cậu.

- Không cần đâu, anh tự xử lý được rồi, để anh hôn em chút nữa.

Ngụy Anh cười vòng tay qua cổ anh.

- Thương quá à, sau này em sẽ trả bù thật tốt.

Lam Phong ghé sát tai cậu nói vừa đủ nghe.

- Mỗi ngày, chính là mỗi ngày đó.

Ngụy Anh mặt thoáng đỏ.

- Tham lam.

Cố Hạo lên giường ngồi dựa lưng vào thành giường rồi lấy quyển sách mở ra đọc. Bên cạnh, Trương Tử Thành đang ngồi khoanh chân, mắt chăm chú nhìn vào màn hình laptop, tay gõ bàn phím thoăn thoắt. Cố Hạo nhìn sang cậu.

- Sao em còn chưa đi ngủ, mai sẽ phải dậy sớm đi làm đấy?

Trương Tử Thành không nhìn lại mà cười nói.

- Mai chủ nhật tôi không có ca trực nên có thể ngủ nướng rồi, thức khuya một chút cũng được. Với lại, tôi còn chút việc chưa làm xong, anh cứ tắt đèn ngủ trước đi.

Cố Hạo.

- Em ngồi máy tính trong bóng tối sẽ hại mắt, anh chưa buồn ngủ, còn đọc sách một lúc đã.

Trương Tử Thành.

- Anh rất thích đọc sách, tôi thấy trên giá toàn sách là sách.

Cố Hạo mỉm cười.

- Ừm, nhị thiếu gia còn đọc nhiều sách hơn cả anh.

Trương Tử Thành.

- Người đọc nhiều sách sẽ thông minh, thảo nào trong Lam gia các anh ai cũng giỏi.

Cố Hạo nhìn cậu, gương mặt nghiêng rất đẹp. Anh với tay mở ngăn kéo chiếc tủ nhỏ lấy ra một hộp màu trắng hình chữ nhật giơ về phía cậu.

- Cái này cho em.

Trương Tử Thành ngừng gõ phím, nhìn sang.

- Cái gì vậy?

Cố Hạo.

- Em tự mình xem đi.

Trương Tử Thành nhìn anh rồi cầm lấy, mở ra, bên trong là chiếc điện thoại màn hình cong mới tinh. Cậu mở tròn mắt.

- Anh mua cho tôi cái này ư?

Cố Hạo gật đầu. Trương Tử Thành nhìn lại chiếc điện thoại lần nữa.

- Anh mua khi nào vậy?

Cố Hạo.

- Chiều nay, khi anh đưa nhị thiếu gia đi mua điện thoại cho tiểu thiếu gia.

Trương Tử Thành.

- Người giầu các anh thật lãng phí, điện thoại của tôi vẫn dùng tốt mà.

Cố Hạo.

- Điện thoại của em chỉ nghe gọi được thôi, cái này có nhiều ứng dụng sẽ giúp em truy cập tìm hiểu những gì mà em muốn. Lúc anh nhớ em còn có thể nhìn thấy em từ xa.

Trương Tử Thành đỏ mặt.

- Anh lại thế nữa rồi.

Cố Hạo cười nhấc điện thoại trên tay Trương Tử Thành mở ra.

- Để anh hướng dẫn em cách sử dụng các chức năng của nó.

Trương Tử Thành ghé đầu gần anh, nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại, mùi hương nam tính trên người anh khiến tim cậu đập mỗi lúc một mạnh. truyện tiên hiệp hay

Cố Hạo hướng dẫn cậu một lúc xong rồi hỏi.

- Em đã nhớ hết chưa?

Trương Tử Thành gật đầu rồi vội ngồi nhích lùi ra, mặt nóng bừng.

- Mỗi lần lĩnh lương tôi sẽ trả góp dần cho anh.

Cố Hạo nhíu mày.

- Anh đâu có yêu cầu em trả tiền cho anh.

Trương Tử Thành.

- Nhưng mà...

Cố Hạo lại gần cậu, nói khẽ bên tai.

- Em có thể dùng cách khác để trả.

Mặt Trương Tử Thành đỏ bừng, cậu vội gập laptop lại dúi trả cho anh.

- Tôi dùng xong rồi, cảm ơn anh, tôi đi ngủ đây.

Xong cậu nằm xuống kéo chăn mỏng đắp lên ngang người, quay lưng lại. Cố Hạo nhìn người nằm đó thì cười, với tay tắt đèn. Anh nhấc chăn nằm xuống bên cậu, đưa tay ôm lấy cậu sát vào lòng.

- Ngủ ngon.

Trương Tử Thành biết lúc này mà động đậy là sẽ không an toàn nên nằm im, tim càng lúc càng loạn.