[BJYX] Gặp Em Chính Là Duyên Phận

Chương 152




Hàng ngày Cố Hạo đi làm cùng Lam Phong, Ngụy Anh thì ngồi làm việc ở nhà, Trương Tử Thành sáng đến bệnh viện, chiều về Lam gia. Qua ba tháng cậu chính thức được nhận vào làm trong bệnh viện. Trương Tử Thành rất chịu khó học hỏi, luôn được giáo sư Mạc dẫn theo để chỉ bảo. Việc làm thêm ở quán ăn cũng dừng lại vì theo ý kiến của Ngụy Anh, cậu đi làm cả ngày, tối lại đi làm thêm thì sẽ không có sức khỏe giúp tôi theo dõi em bé. Tất nhiên đó chỉ là cái cớ còn lý do chính là Cố Hạo thấy cậu vất vả như vậy nên không đành lòng.

Trương Tử Thành ở Lam gia cũng được ba tháng, mọi người trong Lam gia đều ngầm công nhận cậu ấy là người của Cố Hạo rồi. Cậu được nuôi ăn, nuôi ở, hàng ngày chỉ có việc yên tâm đi làm và theo dõi sức khỏe cho Ngụy Anh.

Lam Phong đi làm về nhìn quanh không thấy Ngụy Anh đâu thì hỏi quản gia Cố.

- Bác Cố, Ngụy Anh đâu ạ?

Quản gia Cố.

- Tiểu thiếu gia đi tới rừng trúc rồi cậu.

Lam Phong đưa đồ cho Cố Hạo rồi đi ra sau rừng trúc tìm Ngụy Anh.

Ngụy Anh ngồi khoanh chân để hai thỏ nhỏ trong lòng mình, bụng đã nhô lên đáng kể, không thể ngồi cúi xuống được.

Ngụy Anh mải cười vui với thỏ mà không biết Lam Phong đã đến gần bên, anh cúi xuống gọi nhỏ.

- Ngụy Anh.

Ngụy Anh ngước lên thấy anh thì vui mừng ôm lấy cổ anh.

- Anh về rồi.

Lam Phong ngồi xuống bên cạnh cậu, hôn lên tóc cậu một cái.

- Em ở ngoài này lâu chưa?

Ngụy Anh cười.

- Em mới ra một lúc thôi, ở đây rất dễ chịu.

Lam Phong vuốt đuôi tóc của cậu.

- Tóc em dài quá rồi này.

Ngụy Anh.

- Kệ, em buộc lên là gọn thôi.

Nói rồi cậu lấy trong túi áo ra cái dây cột tóc đưa cho Lam Phong.

- Anh buộc cho em đi.

Lam Phong cầm lấy, cẩn thận vén một nửa tóc vuốt cho đều rồi buộc vào. Ngụy Anh cười tươi.

- Không nghĩ Lam Phong lại biết buộc tóc đó.

Lam Phong vuốt nhẹ lọn tóc mai của cậu mỉm cười.

- Anh sẽ học mọi việc để làm cho em.

Ngụy Anh cười tít mắt, hai tay ôm đầu anh kéo sát lại gần.

- Chồng em thật đáng yêu.

Rồi chủ động ôm cổ anh hôn, Lam Phong bắt nhịp theo cậu mà ôm người vào lòng hôn mải miết, hai thỏ ngơ ngác rồi nhảy ra khỏi lòng Ngụy Anh chạy đi nơi khác.

Cơm nước xong, Lam Hải lái xe đưa Lam lão gia đến Vân Mộng gặp Giang gia bàn chuyện tổ chức hôn lễ. Lam Phong cùng mọi người ra hoa viên ngồi uống trà. Ngồi một lúc thì Lam Phong đưa Ngụy Anh lên phòng, còn Cố Hạo dẫn Trương Tử Thành đi dạo Vân Thâm.

Hai người đi đến bờ suối, Trương Tử Thành ngồi xuống một hòn đá rộng, Cố Hạo cũng ngồi bên cạnh.

- Công việc ở viện của em thế nào?

Trương Tử Thành vừa bứt một cành cỏ dưới chân vừa nói.

- Khá thuận lợi, hôm nay giáo sư cho tôi vào phòng phẫu thuật phụ mổ cùng với thầy.

Trương Tử Thành nhìn sang anh.

- Anh không biết tôi vui thế nào đâu, lần đầu tiên được cầm dao mổ chính thức, cảm giác rất hồi hộp và phấn khích khó tả.

Cố Hạo cười nhìn lại cậu.

- Nhìn mặt em rạng rỡ như vậy là tôi biết em vui thích thế nào rồi.

Trương Tử Thành đưa mắt nhìn dòng nước chảy.

- Cố Hạo, tôi về đây mấy tháng mà chưa từng thấy anh đi chơi buổi tối?

Cố Hạo.

- Tôi không thích.

Trương Tử Thành.

- Anh không có bạn gái à?

Cố Hạo.

- Không.

Trương Tử Thành.

- Anh không những giỏi giang lại còn rất đẹp trai sao không yêu đương gì thế? Anh trong Lam gia cũng được xem là một thiếu gia cao quý, tôi cũng thấy có rất nhiều tiểu thư gia thế thích anh.

Cố Hạo.

- Sao em nghĩ vậy?

Trương Tử Thành.

- Lần trước đi dự tiệc cùng anh và nhị thiếu gia tôi nhìn thấy mấy tiểu thư xinh đẹp đều bám riết lấy anh. Họ chắc chắn là rất thích anh rồi.

Cố Hạo nhìn sang cậu.

- Vậy em có thích tôi không?

Trương Tử Thành bất ngờ nhìn anh.

- Gì?

Cố Hạo nhấn mạnh.

- Tôi thích em như thế, vậy em có thích tôi không?