[BJYX] Danh Nghĩa Hôn Nhân

Chương 28




Locke thức dậy lúc năm sáu giờ sáng, cậu thấy hai bóng người đang ôm nhau trên giường bên cạnh. Cậu nhận ra đó là lưng của ba ba, và người ôm baba chính là ông chú Vương bị nghi là cha ruột của cậu.

Cậu lặng lẽ nhìn họ một lúc, nhưng chú Vương đột nhiên tỉnh dậy như thể có thần giao cách cảm.

Trong ánh sáng mờ ảo, Vương Nhất Bác từ xa nhìn nét mặt thanh tú của đứa trẻ, trong lòng lại sinh ra cảm giác quen thuộc. Hắn nhẹ nhàng đứng dậy khỏi giường, đắp cho Tiêu Chiến vẫn còn đang say ngủ, rồi bước đến giường của Locke.

“Sao nhóc dậy sớm vậy, muốn đi vệ sinh sao?” Hắn trầm giọng hỏi.

Locke ngập ngừng gật đầu, Vương Nhất Bác cẩn thận nhấc cậu ra khỏi giường đưa cậu vào nhà vệ sinh.

Đi vệ sinh xong, Vương Nhất Bác ôm cậu trở lại giường, hỏi: “Muốn uống nước không?”

Locke mím chặt đôi môi khô khốc, như thể có chút xa lạ với hắn, không biết có nên làm phiền hắn những chuyện này hay không.

“Có muốn uống không?” Vương Nhất Bác hỏi lại.

Locke cuối cùng cũng không kìm được cơn khát của mình, gật đầu.

Vương Nhất Bác bưng một ly đầy nước ấm, cậu ngẩng đầu uống cạn.

“Muốn uống nữa không?”

Locke lắc đầu, ngoan ngoãn nằm lại dưới lớp chăn bông.

“Ngủ đi, chú xem con ngủ.” Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đang ngủ trên giường nói: “Ba ba của con ngày hôm qua đã kiệt sức rồi. Để anh ấy ngủ thêm một lát đi.”

Có lẽ là do hôm qua ngủ quá nhiều mà giờ Locke nằm trên giường nhưng không ngủ. Cậu nhắm hờ mắt lặng lẽ quan sát người đàn ông trước mặt, tuy rằng chú Vương này trông còn rất trẻ nhưng tính tình tổng thể lại lạnh lùng hơn ba ba rất nhiều, luôn tỏa ra khí chất khiến người lạ không nên bước tới gần, nhưng lại ôm mình, hơn nữa động tác rất nhẹ nhàng.

Chú ta rốt cuộc là người như thế nào, không giống một kẻ xấu, tại sao ban đầu ba ba lại chia tay với chú ta? Cậu bé Locke đang nghĩ về những vấn đề tình cảm của những người lớn này, không khỏi cảm thấy rất bối rối.

“Sao, nhóc không ngủ được?” Vương Nhất Bác giúp anh nhét chăn bông, trầm giọng hỏi.

“Hừm …” Locke chớp mắt, “Con không buồn ngủ nữa.”

“Muốn nói chuyện phiếm, chú có thể cùng nhóc tán gẫu một lát, nhưng đừng lớn tiếng, sẽ đánh thức ba ba nhóc đoa.”

Locke ngoan ngoãn gật đầu, rồi nói: “Con muốn biết … Bệnh của con có nghiêm trọng không?”

Vương Nhất Bác dừng lại, dùng lòng bàn tay ấm áp sờ sờ trán của mình, “Không nghiêm trọng, là hơi thiếu máu một chút. Chúng ta ở bệnh viện vài ngày là được rồi.”

Giọng của Locke có chút bối rối, “Nhưng con thấy không khỏe lắm, toàn thân không còn chút sức lực nào, khắp nơi đều đau. Lúc trước con bị bệnh cũng không như vậy.”

Nghe cậu nói, không hiểu sao Vương Nhất Bác trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Locke thì thầm: “Nhóc là một đứa trẻ yếu ớt, vì vậy sẽ cảm thấy rất khó chịu khi bị ốm. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, tin chú đi.”

Locke trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi mỉm cười với hắn.

Vương Nhất Bác phát hiện ra cậu nhóc cười rất giống Tiêu Chiến, đôi mắt hơi cong, lộ ra hai chiếc răng thỏ xinh xắn, khiến người nhìn thấy cũng dễ dàng cảm thấy dễ chịu hơn.

“Chú Vương, con muốn hỏi một câu.”

“Là gì?”

“Chú … thích ba ba con lâu chưa?”

Nghe câu hỏi của cậu, Vương Nhất Bác không khỏi có chút kinh ngạc, “Con đã từng nghe ba ba của con nhắc tới chú à?”

“Không”, Locke nói, “Nhưng con biết hai người đã từng kết hôn, sau đó chia tay.”

“Vậy thì con cũng biết khá nhiều rồi.” Vương Nhất Bác mỉm cười.

“Con chỉ muốn nói chú, ba ba con, là một người rất tốt.” Locke mím mặt, tỏ vẻ cực kỳ nghiêm túc “Nếu chú muốn yêu ba ba lần nữa, con không có ý kiến, nhưng nếu chú làm cho ba ba buồn, con sẽ đem ba ba rời đi”

Vương Nhất Bác hơi ngẩn ra, “Vậy con làm như thế nào để chia tay chúng ta?”

“Dù sao thì… con cũng có cách của mình.” Locke kiêu ngạo quay đầu lại: “Nếu như chú bắt nạt baba, con sẽ không buông tha cho chú.”

Tiêu Chiến tỉnh dậy, anh nhìn thấy Vương Nhất Bác ở bên giường Locke, trò chuyện vui vẻ, anh không khỏi cảm thấy rất ngạc nhiên.

“Sao em dậy sớm vậy?” Tiêu Chiến bước tới nói với Vương Nhất Bác, “Sao lúc con dậy không gọi anh?”

“Em trông nhóc một lát.” Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn anh, “Bất quá anh có thể ngủ thêm một chút.”.

Nghe hắn nói, hai má Tiêu Chiến hơi nóng lên, anh quay mắt đi, chạm vào khuôn mặt mềm mại của Locke. “Con thấy thế nào? Có khó chịu không?”

“Tốt lắm, ba ba, con chỉ là không còn nhiều sức, nhưng cũng không còn chóng mặt nữa.” Locke cố ý che giấu thân thể đau đớn.

“Tốt rồi …” Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm, “Con muốn ăn gì, ba ba đi xuống mua cho con.”

Locke suy nghĩ một lúc, “Hãy làm Xiaolongbao, dì đầu bếp đã làm món đó, con thấy món đó thực sự rất ngon.”

“Được, ba mua cho con, để chú Vương ở đây chăm sóc con trước, được không?”

Bất ngờ, Locke chớp chớp đôi mắt to tròn và xua tay: “Hai người cùng mua đi. Cứ để chị y tá qua đây.”

*

Trong thang máy, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đứng cạnh nhau, bầu không khí đều là một mảng im lặng.

Sau khi gặp nhau, họ đã từng chia xa vì quá khứ không vui, khung cảnh buổi sáng đi mua đồ ăn đầm ấm như thế này quả thực hiếm thấy.

“Vừa rồi em nói gì với Locke? Anh thấy nói chuyện rất vui vẻ.” Tiêu Chiến im lặng hỏi.

“Em hỏi nhóc thích gì. Nhóc nói thích đồ chơi đua xe.” Trước khi nói xong, thang máy mở ra, Vương Nhất Bác chặn cửa thang máy, để Tiêu Chiến đi ra ngoài trước, rồi tự mình đi ra. “Em nói đợi khi nào nhóc xuất viện, em đưa nhóc đi mua một bộ xe bốn bánh biến dạng “.

Tiêu Chiến nói: “Con có rất nhiều đồ chơi trong nhà. Trở về Trung Quốc, chị gái anh đã mua cho con vài hộp, em không cần phải tốn tiền.”

“Thằng bé thích mà. Chỉ cần có thể xuất viện trong tình trạng sức khỏe tốt, có thể mua tất cả moto trong trung tâm thương mại.”

Tiêu Chiến nhìn hắn thật sâu, anh không ngờ Vương Nhất Bác lại có suy nghĩ như vậy, cho dù không biết Locke là con ruột của mình thì vẫn có thể quan tâm đến bé nhiều như vậy.

Đi bộ dọc theo lối vào bệnh viện có cửa hàng Nam Kinh Tiêu longbao, cửa hàng kinh doanh rất tốt, muốn mua được thì phải xếp hàng dài.

Vương Nhất Bác kêu Tiêu Chiến ngồi đợi trong cửa hàng, đi đến bên cửa sổ xếp thành một hàng dài.

Là chủ tịch của công ty, Vương Nhất Bác chưa bao giờ tự mình làm những việc vặt vãnh như vậy. Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đang ngồi trên ghế của mình trong bộ vest và đôi giày da, người có vẻ hơi lạc điệu với những người khác, chỉ sau đó anh mới nhớ rằng người kia dường như đã ở bên cạnh họ từ hôm qua, thậm chí không có thời gian để về nhà thay quần áo.

Bộ vest của hắn hơi nhăn, nhưng cả người vẫn trông rất nổi bật trong đám đông, tính tình cũng điềm đạm và dịu dàng hơn so với sáu năm trước.

Tiêu Chiến phải thừa nhận rằng bản thân anh không đủ sức để đối mặt với tất cả những thử thách và sự thay đổi đột ngột, hiện tại khi nhìn thấy Locke ngất đi, anh gần như không thể làm gì, cả người giống như ngu ngốc, bất động tại chỗ.

Nếu không phải có sự xuất hiện đột ngột của Vương Nhất Bác, anh thậm chí không biết phải đối phó với tình huống đột ngột này như thế nào.

Anh biết ơn Vương Nhất Bác, đồng thời phụ thuộc vào hắn không ngừng từ tận đáy lòng, dường như hắn luôn ở bên cạnh anh thì anh có thể chịu đựng cho dù có thất bại lớn đến đâu.

Một lúc sau, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng trở lại trong hàng, trên tay có hai gói bánh hấp nóng hổi và một túi sữa đậu nành.

“Đi thôi, chúng ta cùng nhau trở về.” Vương Nhất Bác vươn tay, tựa hồ muốn nắm tay anh.

Tiêu Chiến dừng lại, phủi tay, đứng dậy cầm lấy túi sữa đậu nành trong tay, quay đầu nói với anh: “Ăn xong em có thể về đi. Công ty còn nhiều việc bận.”

“Không.” Vương Nhất Bác thu lại bàn tay đang đưa ra của mình cười với anh, “Em vừa gọi điện bảo trợ lý mang quần áo và máy tính đến. Em sẽ ở cùng anh trong bệnh viện khoảng thời gian này.”

Tiêu Chiến không lên tiếng, cụp mắt đi vài bước, sau đó đột nhiên nâng tầm mắt lên, trầm giọng nói: “Vương Nhất Bác, em thật ra … không cần làm như vậy. Anh cũng sẽ không quay lại với em vì điều này. “

“Anh hiểu lầm rồi.” Vương Nhất Bác mỉm cười, “Em không có ý gì khác, em chỉ nghĩ, nếu có thể, em muốn bù đắp những tổn thương mà em đã gây ra cho anh trước đây. “

Do cơ thể của Locke vẫn còn rất yếu vì vừa được cấp cứu nên y tá đã dặn cậu không được ăn quá nhiều. Tuy nhiên, lúc này ba người lại quây quần bên chiếc bàn ăn nhỏ trong phòng dùng bữa, mang không khí gia đình vô cùng ấm áp.

“Ba ba, món bánh hấp này ngon hơn dì đầu bếp làm, ba mua ở đâu vậy?” Locke khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi.

“Gần bệnh viện, chú Vương của con xếp hàng mua.” Tiêu Chiến nói rồi liếc nhìn Vương Nhất Bác đang ngồi đối diện.

“Ồ ~ Cảm ơn chú Vương!” Locke nhìn thấy bầu không khí tinh tế giữa họ khi anh đang nói chuyện, không thể không muốn tiếp thêm bầu không khí: “Sau này chúng ta cùng đi đến khu vui chơi được không? “

Ánh mắt Tiêu Chiến khẽ buông xuống, anh ngẩng đầu lên cười, “Được rồi, con muốn chơi trò gì?”

“Thật náo nhiệt, con luôn luôn muốn chơi đu quay, nhưng nếu quá mạo hiểm, con lo lắng cho ba ba.”

“Không sao.” Tiêu Chiến sờ sờ mái tóc mềm mại của cậu, suy nghĩ một chút nói: “Có thể để chú Vương chơi với con.”

Nghe anh nói, Vương Nhất Bác, người đang ngồi đối diện với bàn ăn, tim đập lệch vài nhịp. Hắn nhìn về phía Tiêu Chiến, liền nghe thấy câu hỏi ngây thơ của Locke: “Baba, ý của ba là, định hẹn hò với chú Vương hả?”