[BJYX] Danh Nghĩa Hôn Nhân

Chương 22




ương Nhất Bác nhìn chằm chằm người trước mặt không chớp mắt, chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân như đông cứng, khiến hắn trong phút chốc tỉnh lại.

Đã sáu năm không gặp, mọi thứ trên người Tiêu Chiến dường như vẫn chưa thay đổi, nhưng dường như lại đã rất khác so với trước kia.

Vừa vào mùa thu, anh mặc một chiếc áo khoác mỏng sẫm màu, tóc cắt ngắn hơn trước, sắc mặt tuấn tú như xưa, nhưng khí chất dường như lại có thêm vài phần hương vị trưởng thành.

Khoảnh khắc nhìn thấy Vương Nhất Bác, vẻ mặt anh như cứng lại, vô thức kéo đứa trẻ bên cạnh vào lòng.

Vương Nhất Bác nhìn anh rồi từng bước đi về phía anh, Tiêu Chiến đứng bất động, tay nắm chặt Locke trong vô thức.

“Ba ơi… ba bị sao vậy?” Cảm nhận được sự khác thường của Tiêu Chiến, Locke nhìn theo tầm nhìn của anh, nhưng lại nhìn thấy một người chú mà cậu chưa từng gặp bao giờ.

“… Không sao.” Tiêu Chiến siết chặt con trai lòng bàn tay, thì thào nói: “Lát nữa con đừng nói gì.”

Vương Nhất Bác đã tưởng tượng cảnh gặp Tiêu Chiến vô số lần, nhưng hắn không bao giờ nghĩ rằng khi gặp lại anh, Tiêu Chiến lại mang theo một đứa trẻ.

Hơn nữa, lông mày và nét mặt của đứa trẻ trông rất giống với Tiêu Chiến, điều này khiến hắn không khó đoán ra mối quan hệ huyết thống giữa đứa trẻ này và Tiêu Chiến.

“Đã lâu không gặp.” Vương Nhất Bác đứng trước mặt anh, giọng nói vẫn trầm ấm như trước, “Anh có khoẻ không?”

Anh có khoẻ không…?

Nếu giai đoạn mang thai, sinh con đau đớn có thể bỏ qua thì có lẽ anh đã tốt rồi.

Đứa trẻ lớn lên từng ngày, càng ngày càng thông minh đáng yêu, sự nghiệp của anh ngày càng thăng tiến, mở studio từ nước ngoài đến Trung Quốc.

Nhưng điều này có thể được gọi là “tốt”?

Anh không biết, anh không thể đưa ra câu trả lời, anh luôn cảm thấy có một khoảng trống trong trái tim mình mà anh không thể lấp đầy.

Có lẽ cuộc đời này ai cũng sẽ luôn có những điều hối tiếc, một đời người không thể tránh khỏi những điều hối tiếc, nếu lỡ có quá nhiều thì đó cũng là sự sắp đặt của số phận từ trước.

“Tốt lắm, còn em thì sao?” Tiêu Chiến bình tĩnh nhìn hắn, phảng phất có chút giữ khoảng cách làm cay mắt Vương Nhất Bác.

“Cũng như vậy.” Vương Nhất Bác cúi đầu cười. “Vẫn như trước. Ngày nào em cũng đi loanh quanh nơi làm việc.”

Tiêu Chiến nói, “Như vậy cũng tốt. Đây không phải là cuộc sống mà em muốn sao?”

Vương Nhất Bác lẳng lặng nhìn anh, trong chốc lát liền cúi đầu liếc mắt nhìn đứa nhỏ bên cạnh, hỏi: “Là?”

Tiêu Chiến không giải thích nhiều, nhanh chóng trả lời: “Con trai anh.”

Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng những lời này khi thoát ra khỏi miệng Tiêu Chiến, chúng vẫn cứa vào lòng Vương Nhất Bác như một mũi dao lạnh lùng.

“Anh… đã tái hôn à?” Anh trầm giọng hỏi.

Dưới sự can thiệp của nhà họ Tiêu, cho dù Vương Nhất Bác không ký vào đơn ly hôn, tòa án vẫn tuyên họ tự động ly hôn.

Vì vậy, sáu năm qua, dù Tiêu Chiến kết hôn với người khác và có con cũng không có gì là sai trái với đạo lý và pháp luật.

“Vương tổng.” Tiêu Chiến gọi hắn theo cách này, “Anh dường như không có nghĩa vụ phải nói cho em biết cuộc sống riêng tư của anh.”

Nói xong, anh cụp mắt xuống, nắm lấy tay Locke đang định rời đi, không ngờ khi đi ngang qua, anh lại nghe thấy Vương Nhất Bác gọi tên mình bằng một giọng rất trầm.

“Tiêu Chiến …” Tiêu Chiến không dừng lại, nhưng lời nói của Vương Nhất Bác vẫn truyền đến tai anh rất rõ ràng.

“Sáu năm qua, em chưa từng ngừng tìm anh một ngày.”

Ngồi trên xe trở về, Locke hết lần này đến lần khác quay đầu nhìn vẻ mặt của Tiêu Chiến.

Cậu có thể cảm nhận rõ ràng rằng kể từ khi gặp người chú đó, tinh thần ba ba cậu đã trở nên sa sút rất nhiều, thậm chí đôi khi mất tập trung khi nói chuyện với cậu.

Cậu không biết mối quan hệ giữa chú đó và baba là gì, nhưng cậu nhìn ra, trong mắt baba có một nỗi buồn, sự cô đơn vô cùng, ngay cả sự bình tĩnh trong mắt ba cũng là đang giả vờ.

Cậu muốn biết chú đó là ai, nhưng lại không hỏi vì cậu cảm nhận được, baba dường như không muốn nhắc đến người đó cho lắm.

Buổi tối, Tiêu Chiến kể chuyện dỗ Locke ngủ, ai biết sau khi đọc vài trang truyện mà nhóc vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ.

“Sao hôm nay con lại hăng như vậy?” Tiêu Chiến chọc chọc vào mặt nhóc.

“Ba ba …” Locke nằm ở trên giường, ánh mắt sáng ngời nhìn Tiêu Chiến: “Ba biết con rất yêu ba.”

Tiêu Chiến sửng sốt, cười sờ sờ mái tóc mềm mại của nhóc, ôn nhu nói: “Ba biết, con là bảo bối quý giá nhất, ba ba cũng rất yêu con.”

“Cho nên, nếu ba ba không vui, có thể nói cho con.” Locke vươn bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy tay Tiêu Chiến, nói, “Con sẽ sớm trưởng thành, có thể bảo vệ ba.”

Nhìn thấy dáng vẻ chân thành của nhóc, sống mũi Tiêu Chiến không khỏi chua xót, anh thật may mắn khi có được một đứa con thông minh, đáng yêu như vậy.

“Được.” Tiêu Chiến cúi xuống đặt lên trán nhóc một nụ hôn ấm áp, “Cảm ơn con, Locke, cảm ơn con đã bảo vệ ba.”

Locke ngủ say, Tiêu Chiến một mình ra ban công châm thuốc. Anh từng ghét nhất mùi thuốc lá, nhưng những năm tháng ở Anh, anh dần trở nên nhớ mùi thuốc lá.

Một làn khói mỏng bốc lên từ trước mặt anh, khiến anh nhớ lại quá khứ.

Trước đây Vương Nhất Bác luôn thích đứng trên ban công hút thuốc, lúc đó anh không hiểu, nhưng bây giờ có lẽ anh đã hiểu.

Khi hít chất nicotin vào khoang mũi, người ta có thể quên đi thực tại trong một thời gian ngắn, rơi vào phút giây ảo tưởng, như thể thế giới cũng đã dừng lại trong chốc lât.

Gặp lại Vương Nhất Bác, tâm trạng của anh không bình tĩnh như những gì anh nghĩ, anh thậm chí cần nicotin để làm dịu những cảm xúc lộn xộn của mình.

Anh nghe nói rằng những đứa trẻ lớn lên trong các gia đình đơn thân có xu hướng không có cảm giác an toàn, có tính cách nhạy cảm mong manh.

Dù biết Locke trông rất khỏe mạnh nhưng anh biết đứa trẻ này sẽ quan sát cảm xúc của anh nhiều nhất, một khi tâm trạng không vui, Locke có thể nhận thức rất nhạy bén.

Trẻ em quá nhạy cảm cũng không phải là điều tốt.

Anh cũng đã nghĩ đến việc tìm một người bố khác cho Locke. Vài năm trước khi anh ở Anh, Alvin đã một lần nữa theo đuổi anh. Họ gặp nhau ngắn ngủi trong một vài cuộc họp, nhưng sau đó họ dừng lại.

Anh bất lực nhận ra sau khi yêu Vương Nhất Bác, anh không còn có thể rung động trước người khác, cho dù hắn có khiến anh tổn thương này đến đau lòng khác thì hắn cũng là người duy nhất anh yêu, không thể nào quên được.

Trong sáu năm ở Anh, lòng anh như chết lặng, không còn rung động được nữa.

Nhưng chỉ đêm nay, vào khoảnh khắc nhìn thấy Vương Nhất Bác, cảm xúc quen thuộc và mạnh mẽ ấy trong chốc lát lại dường như lại tràn vào trái tim anh.

Như lần đầu tiên gặp Vương Nhất Bác khi còn là một thiếu niên, đó là một nhịp tim không kịp suy nghĩ, đó là phản ứng tự nhiên của cơ thể.

Bây giờ nghĩ đến lời nói vừa rồi của Vương Nhất Bác, đầu ngón tay vẫn không khỏi hơi run lên, hóa ra trên đời này thật sự sẽ có người giống như anh, là người kiên quyết rời đi. Nhưng lại đơn giản chỉ vì lời nói của người khác mà nảy sinh rung cảm.

Thế nhưng, cuộc đời dù sao cũng là một đường thẳng, đã có chia lìa thì chỉ có thể là người xa lạ, tình yêu như thiêu thân đốt lửa cũng trải qua một lần trong đời, sáu năm sau anh không còn dũng khí đó nữa.

Sau ngày hôm đó, Tiêu Chiến không nghe tin tức gì từ Vương Nhất Bác nữa, như thể cuộc gặp gỡ đêm đó là những gì anh đã gặp trong mơ, họ mỗi người trở về cuộc sống của riêng mình.

Theo độ tuổi dạy trong nước, Locke được phân vào lớp mẫu giáo, studio vẽ trong nước của Tiêu Chiến được anh mở trên tầng cao nhất của tòa nhà kinh doanh trung tâm thành phố, ngay ngày mở cửa kinh doanh, anh đã nhận được một số lượng lớn đơn đặt hàng trong và ngoài nước.

Vài ngày sau, studio nhận được lời mời từ người tổ chức một sàn diễn thời trang thương mại, yêu cầu anh tùy chỉnh người mẫu để trình diễn trang sức. Đây là một sàn diễn lớn, dù anh có làm miễn phí thì thu hoạch lại cũng rất lớn, nhưng nhà tổ chức lại hứa sẽ cho anh một khoản phí thiết kế rất lớn, số tiền cao tới bảy con số.

Ngày ký hợp đồng, Tiêu Chiến thay một bộ vest công sở có hoa văn tối màu, trên ngực đeo một chiếc trâm sapphire do anh thiết kế, thể hiện sự quý phái sang trọng.

Anh một mình lái xe đến tòa nhà kinh doanh của bên A, quản lý dẫn anh lên tầng cao nhất, vừa mở cửa phòng họp liền nhìn thấy một bóng người không thể quen thuộc hơn.

Trong ánh mắt kinh ngạc của anh, Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên khỏi văn kiện và mỉm cười lịch sự với anh.

“Tiêu tổng, mời ngồi.”

Tiêu Chiến dừng lại một chút ở cửa, cuối cùng, dưới nụ cười của thư ký, ngồi yên lặng ở một bên khác của phòng họp.

Phục vụ cà phê cho họ xong, thư ký rời khỏi phòng họp, Tiêu Chiến đặt tài liệu trên tay xuống, yên lặng chờ hắn, có vẻ như anh đã kết luận rằng vụ hợp tác này là một trò hề do Vương Nhất Bác sắp đặt.

“Đừng hiểu sai ý em, việc sử dụng tác phẩm của anh trong chương trình là yêu cầu của đơn vị tổ chức sự kiện. Công ty em chỉ đảm nhận và chịu trách nhiệm triển khai chi tiết cụ thể. Đối với dự án mới do em đảm nhận, em chỉ gần đây đã biết rằng nhà thiết kế mà họ thuê là anh.”

Nghe hắn nói, Tiêu Chiến chỉ cười, “Vụ hợp tác bộ phận vẫn cần tổng giám đốc đích thân nói chuyện. Xem ra mặt mũi của anh cũng không nhỏ.”

Vương Nhất Bác vẫn giữ một nụ cười nhè nhẹ: “Thương hiệu thiết kế độc lập sapphire là một trong những thương hiệu tốt nhất trong ngành. Nếu em thực sự để giám đốc bộ phận đàm phán, đó sẽ là một sơ suất thực sự.”

Chỉ trong vài năm, một thương hiệu trang sức có tên là Sapphire đã bước vào giới thời trang Âu Mỹ. Trong những năm gần đây, nó đã nhanh chóng phát triển trong nước. Vì quan tâm các tác phẩm thiết kế của thương hiệu, Vương Nhất Bác đã kiểm tra thông tin của người sáng lập, nhưng thậm chí không thể tìm ra quốc tịch của người đó.

Đến tận bây giờ hắn mới biết rằng người sáng lập ban đầu của thương hiệu này chính là người mà hắn đã tìm kiếm trong suốt 6 năm.

Tiêu Chiến yên lặng nhìn hắn, mới chậm rãi đẩy hợp đồng hợp tác bên cạnh ra, “Anh đối với thương vụ này vốn có hứng thú, nhưng hiện tại, thực xin lỗi, anh đột nhiên không muốn hợp tác nữa.”