Lục Vũ Minh cúi người lấy non nước trong máy bán nước tự động
Bỗng có người tiến đến chỗ cậu
'Thầy Lục sao lại ở đây? "
Nguyên Dương?
Cậu qua đầu nhìn đúng là Nguyên Dương thật, vậy là hắn và anh học chung trường à?
" À là...Kình Ngọc dẫn tôi theo.
Lục Vũ Minh gượng gạo gãi đầu
Chắc chuyện cậu ở chỗ hắn mấy ngày liền anh cũng đã biết.
Nguyên Dương mắt thấy những vết cắn trên cổ tay cậu, phía trong cổ lờ mờ cũng có vài vết đỏ giống như muỗi đốt (1)
Anh không phải kẻ ngốc nên cũng đoán được quan hệ của bọn họ rồi, cơ mà giả vờ không biết cũng không vạch trần thì tốt hơn
'Thầy Lục này, cậu còn nhớ tiểu thuyết của tôi chứ? '
Nhớ, có phải nó đang được phát hành rồi không?"
Nguyên Dương khẽ gật đầu " Phải, sắp tới sẽ được chuyển thể thành truyện tranh."
Thiệt vậy hả? Là người nào vẽ vậy?"
||
Nói tới đây vẻ mặt anh hơi đỏ lên, mắt đảo nhẹ
" Đó là một cô gái rất xinh đẹp bằng tuổi chúng ta...
Lục Vũ Minh nhìn thấy bộ dạng này của anh tựa không thể tin vào mắt mình
Cái cô gái nào có mị lực khủng khiếp khiến Nguyên Dương mê muội đến vậy?
Có phải là người mà hệ thống nhắc tới không?
Có khả năng...
Nguyên Dương, có phải cậu và cô gái đó có gì hay không? "
Chuyện là_ "
Cậu đang nóng lòng chờ câu trả lời của anh, thì một cách tay quàng tới từ đằng sau buộc cậu về phía mình
Là Kình Ngọc đã xuất hiện chen ngang cuộc trò chuyện giữa hai người
Ánh mắt hắn nhìn anh như kiểu một con thú dè chừng sợ bị cướp mất con mồi của mình
"Đi thôi. "
Cậu còn chưa nói hết câu liền bị hắn nắm lấy cổ tay kéo đi
Nguyên Dương đứng phía sau lên tiếng
' Kình Ngọc, cậu không thể ép buộc cậu ấy. '
Lời nói hết sức bình thường nhưng đến tai hắn lại chẳng khác nào thêm dầu vào lửa
Không liên quan đến anh, cậu ấy vốn là của tôi từ lâu rồi. '
Kình Ngọc bỏ lại một câu rồi đưa người rời đi
Lục Vũ Minh nghĩ hắn lại hiểu lầm gì rồi nên vội nói " Tớ và Nguyên Dương không có gì hết, chỉ vô tình gặp nhau thôi. "
.Biết rồi. "
Hắn biết tất cả đều là mình ích kỷ hay suy diễn
Việc cậu cứ hỏi dò đời tư của anh ta khiến hắn khó chịu
Vẻ mặt Kình Ngọc hầm hầm tiếp lời
Cậu đã đi quá 5 phút quy định, đúng là chồng hư không nghe lời, cần phải dạy dỗ lại. "
Lục Vũ Minh: "... Ặc
Đêm hôm đó hắn cho cậu biết thế nào là ' chó tiểu tiện đánh dấu lãnh thổ
Ngày hôm sau
Kình Ngọc có buổi chụp hình nên để Lục Vũ Minh lại
Mặc dù hắn rất muốn đem cậu theo nhưng cậu đếch thèm vì còn giận chuyện tối qua
Trước khi rời đi hắn coi cậu như một đứa trẻ, sợ cậu buồn mà đã mua hàng đống đồ ăn vặt với mấy món trò chơi để cậu bớt chán
Thậm chí còn dặn cậu không được chạy nhảy lung tung kẻo ngã?
Để làm gì vậy!? Cũng đâu phải đứa nhóc lên 3 đâu!!
Lục Vũ Minh bất lực nằm dài trên sofa, cũng không thể thế này mãi được
Sẽ ra sao nếu không tìm lại nữ chính thật đây? Làm sao để biết người đó còn sống hay không?
Trong lúc cậu đang khổ tâm thì tiếng chuông thông báo một tin nhắn đến
_Ting
[ Nhã Ninh ]: Tớ mới thấy bài đăng, cậu đang ở thành phố X hả?
Là Nhã Ninh, người bạn mà cậu còn giữ liên lạc thời trung học
Bởi vì hôm qua được ra ngoài nên cậu có đăng ảnh lên mạng xã hội cho cha mẹ bên đó bớt lo lắng
Họ sẽ nghĩ cậu chăm chỉ ra ngoài tiêu tiền chứ không phải nằm lì một chỗ được người bao nuôi.
[ Lục Vũ Minh ]: Ừm, tớ mới chuyển về được hơn tuần.
[ Nhã Ninh ]: Vậy bây giờ rảnh không? Tớ mời cậu đi ăn.
Lục Vũ Minh suy nghĩ một chút
Cảm thấy mình không thể bị nhốt ở đây mãi được...Dù đúng là tinh thần tự nguyện.
Phải trốn ra ngoài thôi
[ Lục Vũ Minh ]: Được, gửi tớ địa chỉ đi qua liền.
[ Nhã Ninh ]: ( Đã chia sẻ địa điểm )
Gần đây nhận thấy Kình Ngọc đã giảm khắt khe với cậu rồi nên ra ngoài một chút chắc không sao.
Hiện tại đây là tầng 1 nên có thể trèo ra ngoài, với vóc người của cậu chắc có thể chui lọt khỏi cửa sổ đó thôi
Nghĩ là làm, cậu thành công trèo ra khỏi cửa sổ và tẩu thoát ra ngoài, sau đó bắt xe tới điểm hẹn. ( 3 )
**
Bên kia Kình Ngọc đang được người vây quanh make-up chuẩn bị chụp hình
Hắn ấn vào app định vị thì thấy dấu chấm đỏ đang di chuyển ra khỏi khu vực, nhấp vô camera trong nhà thì thấy đã không còn bóng người
Lập tức nhắn tin cho cậu
[ Kình Ngọc ]: Đang làm gì vậy?
Vài giây sau đã có phản hồi
[ Lục Vũ Minh]: Ngồi chơi thôi.
Ngồi chơi? À, hay lắm, giờ còn biết nói dối nữa.
Tay hắn siết chặt như bóp lấy chiếc điện thoại, làm nhân viên bên cạnh không khỏi run rẩy vì rén
" Kình Ngọc, tới lượt em rồi. " Người quản lý bên ngoài vọng vào
Hắn trầm mặc tắt máy, nghiêng người đứng dậy
Được thôi, hắn sẽ cho cậu thời gian