Kình Ngọc đứng trước gương do dự hồi lâu, hắn định xuống tay với mái tóc thì chợt câu nói xuất hiện trong đầu
Hiện tại cậu không được để lộ thân phận, nếu không đừng gặp tôi nữa.Choảng
Cây kéo trên tay rơi xuống đất, sắc mặt vô cùng kém
Đúng vậy, bây giờ còn chưa phải lúc.
**
" Kình Ngọc, thành tích học tập của em sao vậy? Cô biết do cảm xúc tác động nhưng đừng vì thế hủy hoại tương lai. "
...Em biết rồi.
Kinh Ngọc cầm bài kiểm tra được điểm thấp nhất từ trước đến giờ trên tay, vẻ mặt không cảm xúc ra khỏi phòng giáo viên
Hắn dừng lại ở cửa lớp của một trong đám đàn em thân thiết với Lục Vũ Minh
Tên đàn em thấy hắn thì giật mình nhẹ, bởi biểu hiện hết sức suy sụp, quầng mặt đen do thiếu ngủ và khóc quá nhiều, ánh mắt phủ tầng u ám bao quanh
Chị Kình...
Tên đàn em cũng đoán được sau khi anh Lục đi thì chị Kình sẽ buồn nhưng không ngờ đến mức này
Kinh Ngọc liếc tên đàn em, nghiêm mặt " Minh Minh có nói cậu chuyển đi đâu không?"
Đàn em vội lắc đầu " Không có! Anh ấy không nói gì cho em hết, cũng không liên lạc được. "Thật sự? "
Hắn nhìn thẳng vào mắt tên đàn em tra hỏi khiến cậu ta áp lực vô cùng
' Thật mà, em nói dối chị làm gì! Anh Lục đúng là quá đáng! Sao lại bỏ đi không nói gì với chúng ta chứ!? "
Kình Ngọc thấy đàn em không có vẻ nói dối nên đã bỏ đi
Tên đàn em đợi tới khi bóng lưng kia đi khuất, thở dài nhẹ nhõmCậu ta xoay người rút điện thoại ra gọi cho một dãy số
*" Alo? Anh vẫn ổn chứ?Đầu dây bên kia là xong Lục Vũ Minh đáp lại
*" Ừm đã đến nơi rồi, bên đó Kình Ngọc thế nào?
Vừa nhắc tới Kình Ngọc, đàn em lập tức kể về chuyện lúc nãy
'Chị ấy vừa tới tìm em, dáng vẻ không được tốt cho lắm. Em đã nói không liên lạc được với anh rồi mà chị ấy vẫn đa nghi làm sợ muốn chết! "
Lục Vũ Minh trầm mặc một lúc
*" Thay anh để ý tới cô ấy nha, đừng để ai bắt nạt.
Bộ chị Kình dễ bị bắt nạt hả ta? 1
Nghĩ tới hình ảnh lúc nãy, tên đàn em rùng mình định nói lại thôi
*" Vâng, em biết rồi, anh cứ yên tâm. "
Đàn em nói chút rồi cúp máy.
Cảm thấy anh Lục vẫn còn yêu chị Kình như vậy hà cớ gì muốn chia tay còn không cho người ta liên lạc nữa chứ?
Tình yêu quả đúng là khó hiểu mà.
**
Lục Vũ Minh đã tới sống ở thành phố mới và nhập học tại đây
Bởi vì cha cậu có quen biết một người ở trường này nên việc chuyển đến cũng dễ dàng hơn.
Ngôi trường này không khác trường cũ là mấy nhưng nghe đồn có rất nhiều học sinh phân biệt giàu nghèo vì vậy phải tạo ấn tượng tốt trong lần đầu gặp mặt
Cũng do chuyển trường vào cuối kỳ nên có rất nhiều học sinh hướng mắt chuẩn bị xoi mói cậu nhưng khi bước vào họ liền nhận ra hãng giày của cậu mang không tầm thường nên thái độ liền thay đổi
" Xin chào, tớ là Lục Vũ Minh, từ hôm nay sẽ đồng hành cùng các cậu. '
"
Cậu vừa nói xong tiếng reo hò hưởng ứng rất nhiệt tình so với mong đợi
Bạn đẹp trai ơi ngồi cạnh tớ này! "
'Không ngồi cạnh tớ mới đúng, kệ con kia đi! "
Lục Vũ Minh cười trừ, giáo viên gõ mạnh thước " Được rồi các em trật tự, để cô sắp xếp "
Giáo viên liếc mắt thấy hàng ghế dãy cuối còn trống, bên cạnh có nữ sinh đeo cặp kính dày cộp vẫn luôn cúi mặt
' Tạm thời em ngồi đó đi.
Cậu không nghĩ nhiều gật đầu đi xuống nhưng tiếng bàn tán của đám học sinh bắt đầu nổi lên
Sao lại ngồi cạnh con nhỏ hôi hám đó? Giáo viên đúng thật là ...
" Ừ đấy, tội bạn mới ghê. "Lục Vũ Minh ngồi xuống chỗ ngồi, chào hỏi người bên cạnh " Xin chào? '
Nữ sinh kia ngồi im như tảng đá, mắt kính hướng về phía trước không nhúc nhích
Một nam sinh gần đó bám lấy bả vai cậu nói nhỏ
" Cứ kệ nhỏ đi, cho dù cậu chào nhỏ cũng không đáp đâu. "
" ừm..." Cậu thấy kỳ quái nhưng vẫn nghe theo.
Mặc dù môi trường mới có hơi lạ lẫm nhưng chắc cậu sẽ làm quen được.
Hệ thống [ Tạm thời cậu đã ra khỏi vùng cốt truyện rồi nên tôi cũng sẽ di rời khỏi thế giới này một thời gian. Cứ tận hưởng cuộc sống bình yên đi nhé. ]
' Được, gặp lại sau.