Trời đã chuyển sáng, lúc Lục Vũ Minh tỉnh dậy thì người trên giường đã rời đi rồi, cậu vội vã chạy xuống lầu tìm
" Mẹ, bạn con về rồi sao? "
" Ừm, từ sáng sớm đã rời đi rồi, cha con nói đưa con bé về nhưng con bé từ chối. "
Cậu nghe vậy lên lại phòng tìm điện thoại sau đó liền ấn gọi.
Khoảng 2 giây sau đầu dây bên kia liền bắt máy
*" Alo? "
*" Cậu không sao đó chứ? "
*" Không sao cả rồi, bà ấy uống say nên ngủ chưa tỉnh, tôi đang chuẩn bị đồ, gặp lại ở trường nhé. "
Thấy được sự bình tĩnh của Kình Ngọc, nỗi bất an của cậu cũng vơi đi
*" Ừm, gặp lại ở trường. "
**
Bởi hôm nay có kỳ thi nên mọi người trông khá là căng thẳng
Kình Ngọc lúc nào cũng giữ được vẻ bình tĩnh như chuyện xảy ra tối qua chưa hề xảy ra
" Lát nữa thi tốt nhé. "
Đó là câu chúc trước khi vào phòng thi của cô gửi đến cậu.
Nhờ có kiến thức mà Kình Ngọc truyền đạt lại, cậu cảm thấy câu đề nào cũng rất quen thuộc nên làm khá mượt nhưng có những câu nâng cao không thể hiểu được đành nhờ vào tâm linh vậy
Cuối cùng buổi thi cũng kết thúc.
" Thế nào? Làm được không? "
" Ừm, những câu cậu chỉ tớ đều làm được nhưng mấy câu nâng cao... "
" Không sao vậy là tốt rồi, đề năm nay cũng khó hơn dự tính. "
Kình Ngọc đưa tay xoa đầu cậu như một lời khen thưởng nhưng chưa vui vẻ được bao lâu, một giọng nói cất lên
" Thưa cô! Bạn Lục gian lận. "
Nam sinh đeo kính này là lớp trưởng của lớp, cậu ta lấy ra trong ngăn bàn của Lục Vũ Minh một mẩu giấy
Cậu nhận ra mẩu giấy đó là trước khi thi cậu đã ghi lại công thức và các mẹo để nhớ sau đó đã tùy tiện vứt đi rồi, làm sao có thể ở trong ngăn bàn đó chứ!?
" Đúng là chữ của em rồi, em giải thích thế nào đây? Em gian lận? "
Ánh mắt giáo viên và học sinh trong lớp đổ dồn vào cậu đầy nghi hoặc
Chỉ có Kình Ngọc đứng ra nói thay trước khi cậu định lên tiếng
" Cậu ấy không có gian lận, là em dạy, trình độ cậu ấy thế nào chẳng lẽ em lại không biết? "
" Để cô nói chuyện với bạn, không tới lượt em. "
" Chuyện của cậu ấy cũng là của em. "
" Em... "
Cả đám học sinh "Ồ" lên một tiếng vì hành động bật lại giáo viên của Kình Ngọc
Lục Vũ Minh vội cản lại nếu không sẽ có trận combat thật sự
" Em thề với cô là em không gian lận, chắc chắn có người cố tình làm vậy hại em. "
" Ha...vậy thì bằng chứng đâu? Đừng có nói miệng suông! "
Nam sinh lớp trưởng chen vào cuộc, rõ ràng ý tứ muốn hại cậu rất rõ
Trong lớp cũng không có thiết bị camera thì sao minh chứng được lời cậu nói là thật
" Nếu cô không tin thì em có thể làm lại bài kiểm tra khác để chứng minh thực lực. "
Giáo viên nghe vậy cũng gật đầu tỏ ý đáp ứng
" Được, nhưng cô sẽ cho em một đề khó hơn chút, nếu đúng 50/50 thì cô sẽ không hủy bài em, thế nào? "
Lục Vũ Minh siết chặt tay, dù nghe có khó khăn nhưng cậu đã hạ quyết tâm
" Em chấp nhận. "
Tất cả học sinh đều được đi về, chỉ có cậu là ở lại làm tiếp bài kiểm tra
Kình Ngọc đứng ngoài cửa nhìn vào mà tức đến nổi gân
Lục Vũ Minh có thể bỏ qua cho người hãm hại mình dễ dàng nhưng hắn thì không.
**
Nam lớp trưởng đang cười đắc ý vui vẻ trên đường thì bắt gặp Kình Ngọc cách đó không xa, thái độ lớp trưởng liền thay đổi
" Bạn Kình hả? Về chung không? "
Kình Ngọc (giả tạo) cười một cách dịu dàng
" Được thôi, tôi đang đợi cậu đây. "
Vẻ mặt nam lớp trưởng như nở hoa, càng thêm nhiệt tình
" Thật ra cậu chỉ là bị thằng Lục Vũ Minh đó ép hẹn hò thôi đúng không? Chứ người như cậu sao có thể hẹn hò với nó được, nó đâu xứng. "
Tay Kình Ngọc siết chặt thành nắm nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh
" Vậy cậu xứng à? "
" Tớ...đâu có ý đó...nhưng nếu cậu không chê... "
Chưa dứt lời, nam lớp trưởng bị đạp cho một cú dồn vào góc tường, đến kính cũng văng xuống đất
" Đúng là không chịu nổi nữa mà. "
Không biết phảu ảo giác hay không nam sinh thấy ánh mắt Kình Ngọc đỏ rực như muốn giết người, run rẩy dò hỏi
" Cậu...muốn làm gì? "
" Làm gì? Mày hại cậu ấy còn muốn giả ngu? Đừng tưởng tao không biết. "
Lớp trưởng không thể tin vào mắt mình người này là 'nữ sinh tri thức thanh lãnh' mà mình biết, hình tượng trong lòng giờ hoàn toàn sụp đổ
" Tớ không có hại mà...chuyện đó tớ không biết gì hết... "
" Không biết sao? "
Kình Ngọc cười nhạt, lấy ra con dao dọc giấy chĩa thẳng cổ đối phương
" Một là mày khai ra, hai chấp nhận đổ máu một chút nha. "
Điên thật rồi hả! Nhỏ tính giết người thật à!?
" Không, không mà.... "
Lớp trưởng còn muốn chối liền bị con dao xoẹt qua cổ, sợ tái mét rống lên
" Là, là tôi làm! Là tôi... "
" Tại sao? "
" Vì tôi ghét Lục Vũ Minh, hà cớ gì đứa học kém như nó lại được sống trong gia đình giàu có vậy, lại còn được cậu thích nữa trong khi tôi lúc nào cũng phải nỗ lực, tại sao bất công như vậy! "
" ...Được rồi, đứng dậy đi. "
" Chẳng lẽ cậu đồng cảm với tôi rồi sao? "
Nam lớp trưởng còn nghĩ cô đã hiểu cho mình, cơ mà khi ngẩng đầu lên sắc mặt lại tái nhợt
" Đã ghi âm xong rồi, giờ theo tôi trở lại lập tức tìm giáo viên. "