Bình Yên Khi Có Anh

Chương 5




Năm học đầu tiên của cấp hai, Chu Thanh Uyển vẫn còn sinh sống ở Bắc thành.

Gần đây trong trường học đang truyền tai nhau rằng ở ngôi trường kế bên có một giáo bá mới chuyển tới.

Nghe nói vị giáo bá kia gây chuyện đánh nhau trốn học, mọi người thấy anh ta đều phải đi vòng qua.

Trong nháy mắt, “Trương Kính Vũ” trở thành cái tên ai nấy đều kiêng sợ.

Chu Thanh Uyển chỉ thỉnh thoảng gặp phải anh ở trường học, có điều cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn cái người tên “Trương Kính Vũ” kia, sợ sơ sẩy một chút là sẽ gặp rắc rối ngay.

Ngày nọ lúc Chu Thanh Uyển đi đến văn phòng thì tình cờ gặp được anh.

Hình như anh lại gây sự, ngồi bên cạnh anh là một bà cụ tóc bạc phơ, có lẽ là bà của anh ấy.

“A Vũ à, nghe bà nói, đừng gây chuyện nữa được không? Đừng làm ba mẹ con phải lo lắng.” Bà cụ bên cạnh tận tình khuyên bảo.

“Nếu bọn họ lo lắng thì sao không quay về thăm con?” Đôi mày của thiếu niên nhíu thật chặt.

Chu Thanh Uyển cũng không dừng lại lâu, lập tức quay về lớp học.

Sau đó cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, học kỳ sau anh đã chuyển trường, mà cô cũng dần dần quên lãng người này.



“… Em có khỏe không?” Trương Kính Vũ giơ tay khẽ quơ trước mắt Chu Thanh Uyển.

Không phải cô ấy bị dọa đến ngốc luôn rồi chứ? Hay là…

Cô ấy đã nhớ ra mình?

Giọng Trương Kính Vũ kéo dòng suy nghĩ của Chu Thanh Uyển quay về.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

“Em không sao.” Chu Thanh Uyển ngẩng đầu thấy khóe miệng Trương Kính Vũ có một vết bầm tím.

“Anh bị thương rồi.”

Trương Kính Vũ giơ tay đụng vào miệng vết thương, cảm giác đau đớn chợt truyền đến.

“Anh ở đây chờ em một chút.” Chu Thanh Uyển ném xong một câu như vậy rồi xoay người đi, Trương Kính Vũ cũng không kịp ngăn lại.

Không biết đứng tại chỗ đợi trong bao lâu, anh thấy Chu Thanh Uyển vội vàng chạy về phía mình, tay cô đang cầm thứ gì đó.

Lúc cô đến gần, Trương Kính Vũ mới thấy rõ thứ trong tay cô chính là một lọ thuốc.

“Em… Em giúp anh … Bôi thuốc.” Chu Thanh Uyển hơi cúi người thở gấp.

Trương Kính Vũ buồn cười, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua.

Chu Thanh Uyển rất cẩn thận giúp Trương Kính Vũ xử lý miệng vết thương theo phương pháp trên mạng, anh cũng ngoan ngoãn hệt như năm đó để mặc cô gái bôi bôi xoa xoa.

“Ừm, mời anh uống trà sữa, xem như cảm ơn.” Chu Thanh Uyển lấy một ly trà sữa từ trong túi ra, đá đã tan chảy khiến trên thân ly xuất hiện bọt nước li ti, dính ướt luôn cả đầu ngón tay cô.

“Muốn báo đáp anh với một ly trà sữa thôi à?” Ngoài miệng Trương Kính Vũ nói như vậy nhưng thân thể lại rất thành thật mà tiếp nhận trà sữa.

Thật ra anh không thích uống loại đồ ngọt ngây này, nhưng vẫn đón nhận ý tốt của cô.

“Hôm nay cảm ơn anh.” Chu Thanh Uyển lễ phép nói lời cảm ơn.

“Anh đưa em trở về nhé!” Trương Kính Vũ cắm ống hút vào ly rồi hút lên một ngụm trà sữa, vị ngọt béo từ trong miệng chảy xuôi vào trong lòng.

Hai người sóng vai đi về phía trước, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, bóng dáng một nam một nữ dường như từ từ chồng lên nhau.

Chu Thanh Uyển về đến nhà ăn cơm xong lại vô lực nằm úp trên giường.

Thì ra là anh…

Nhưng hình như giữa bọn họ cũng chưa từng gặp mặt qua lại, Chu Thanh Uyển nhớ rõ lúc ấy cô chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua sân bóng rổ rồi dừng bước chân lại như bị ma xui quỷ khiến, và xem anh chơi bóng từ xa xa.

Anh rõ ràng không quen biết cô, nói chi đến việc nhớ ra cô.

Nhưng vì sao anh lại biết chuyện trước đây cô sinh sống ở Bắc thành…

Chu Thanh Uyển nghĩ đến đau đầu, sau đó dứt khoát đắp chăn bông lên đi ngủ.

Tóm lại cô không thể trêu chọc vào người này.



Trường học.

Chu Thanh Uyển cầm một chồng bài thi Sinh học vội vàng đi về phía tòa nhà văn phòng.

Ánh nắng vàng ươm ấm áp rọi vào trên khuôn mặt cô gái, cô vô thức giơ tay che mắt lại rồi quay đầu tránh đi ánh mặt trời chói chang.

Trên sân bóng rổ có một đám nam sinh đang chơi bóng, thiếu niên ở độ tuổi này luôn tràn đầy nhiệt huyết, cứ như dùng mãi cũng không hết tinh lực.

Chu Thanh Uyển bất giác dừng ánh mắt lên chàng trai mang kính gọng vàng, trên người anh đã trút bỏ vẻ thù địch hung hãn của trước kia, chỉ còn lại khí chất sạch sẽ ôn hòa.

Anh thật sự đã thay đổi rất nhiều, Chu Thanh Uyển nghĩ thầm.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Trương Kính Vũ cúi xuống, trái bóng không ngừng đập liên hồi ở dưới bàn tay anh. Đột nhiên anh nện bước nhanh hơn, vượt qua phòng tuyến, đi vào dưới rổ, một cái nhảy và xoay người ném rổ, bóng vẽ thành một đường cong xinh đẹp trên không trung, rơi vào khung một cách nhẹ nhàng chuẩn xác.

“Đẹp lắm người anh em.” Lưu Diệp thở hổn hển, dùng tay khẽ vỗ vai Trương Kính Vũ.

Trương Kính Vũ giơ tay lau mồ hôi trên băng đô đeo trên trán, vừa xoay đầu liền thấy có một hình bóng quen thuộc đang ngơ ngác nhìn mình ở xa xa.

Hình như cô nhận ra ánh mắt của anh nên giật mình bối rối cúi đầu, rồi vờ như không có việc gì tiếp tục đi về phía trước.

Trương Kính Vũ cúi đầu cười cười, xoay người tiếp tục chơi bóng.

Chu Thanh Uyển xấu hổ đến mức vùi đầu ở trước ngực, nhìn lén người ta còn bị phát hiện, thật sự là quá xấu hổ!

Nhưng đi chưa được vài bước, cô vẫn bị ma xui quỷ khiến dừng chân lại giống như mấy năm trước, ngẩng đầu nhìn về phía chàng trai đằng xa đó.

“Cẩn thận!”

Chu Thanh Uyển mới vừa ngẩng đầu lên liền cảm thấy được có một sức lực nào đó đập vào đầu mình.

Cô vô thức lấy tay che lại cái đầu đau đớn, bởi vì bị đập trúng mà mất đi trọng lực ngã xuống đất, bài thi Sinh học cũng rơi đầy đất.

“Thực xin lỗi! Em không sao chứ?”

Chu Thanh Uyển mơ hồ nghe thấy có người bước vội tới.

Cô lấy tay ra, nước mắt lưng tròng.

Trương Kính Vũ thấy dáng vẻ cô đau đến sắp khóc, trái tim như bị cái gì đó chèn ép, đau lòng đến hốt hoảng.

“Em… Em đừng khóc mà!” Anh vội vàng ngồi xổm xuống, kinh hoảng cuống cuồng an ủi cô.

Anh trách chính mình vừa rồi không cẩn thận ném bóng đi quá xa, bị bóng đập trúng hẳn là rất đau?

Anh giơ tay khẽ xoa lên chỗ đau, hy vọng có thể giúp cô xoa dịu một chút cảm giác đau đớn.

“Em không sao đâu.” Chu Thanh Uyển lau nước mắt trên mặt, cô cũng không biết từ khi nào mình lại trở nên yếu đuối như vậy, chỉ là bị bóng đập trúng một tí đã muốn rớt nước mắt.

“Anh dẫn em đến phòng y tế xem thử nhé?” Ánh mắt Trương Kính Vũ tràn đầy áy náy, anh giúp cô gom lại bài thi vương vãi trên đất rồi đưa cho Chu Thanh Uyển.

“Không sao ạ, chỉ là bị bóng đụng trúng một chút thôi.” Chu Thanh Uyển lấy bài thi xong liền muốn đứng dậy rời đi.

Trương Kính Vũ giữ lấy cổ tay cô: “Không được, em vẫn nên đi xem thử một chút.”

Chu Thanh Uyển thấy anh cố chấp như vậy cũng không khước từ nữa, đi cùng anh đến phòng y tế ở cách đó không xa.

Bác sĩ trường học đang nhàn rỗi bắt chéo chân vuốt di động, ông nghe thấy động tĩnh cũng lười nâng mí mắt lên: “Em học lớp nào? Tên là gì? Bị làm sao?”

Trương Kính Vũ nhíu mày, trong lòng cảm thấy bất mãn đối với bộ dạng lười biếng của giáo y.

Chu Thanh Uyển lại không để ý, cô trả lời từng câu: “Em tên Chu Thanh Uyển học lớp 10, vừa rồi bị bóng rổ đập trúng ạ.”

“Ngồi ở đây tôi nhìn xem.” Giáo y cuối cùng cũng chịu buông di động, nâng cằm lên chỉ về phía giường.

Giáo y bước tới nhẹ nhàng vén tóc mái của cô lên rồi cẩn thận kiểm tra vết thương: “Có choáng váng đầu không?”

Chu Thanh Uyển lắc đầu.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

“Vậy chắc không có vấn đề gì, chỉ hơi bầm tím. Nếu không yên tâm thì đi bệnh viện kiểm tra đi!”, Giáo y lấy túi chườm đá ra, “Trước tiên hãy chườm lạnh mười lăm phút, không nên xoa, chờ một chút tôi kê thuốc giảm đau cho em.”

Chu Thanh Uyển nhận túi đá chườm lên chỗ sưng đau, cảm giác lạnh lẽo khiến cô khẽ rùng mình, một hồi lâu mới dần quen loại cảm giác này.

“Anh về học trước đi! Em có thể ở đây một mình được.” Chu Thanh Uyển nhìn chàng trai trước mắt.

“Không sao, anh ở lại cùng em. Thanh Uyển?” Trương Kính Vũ thử gọi tên cô.

Chu Thanh Uyển sửng sốt một chút, tuy rằng hai người bọn họ không thân, nhưng cô cũng không bài xích cách xưng hô thân mật này.

Trương Kính Vũ quan sát Chu Thanh Uyển, sau khi xác nhận cô không hề tỏ ra khó chịu và bài xích, anh thoáng nhẹ nhàng thở ra.

Trước kia anh đã muốn gọi tên cô như vậy, chỉ là mãi không có cơ hội.

Mười lăm phút nhanh chóng trôi qua, Trương Kính Vũ và Chu Thanh Uyển quay về lớp, bọn họ ngừng lại ở chỗ rẽ bên cạnh phòng học.

“Nếu em thấy choáng đầu hay không thoải mái thì nhất định phải đi bệnh viện ngay, đừng cậy mạnh biết không?” Trương Kính Vũ kiên nhẫn dặn dò cô.

Chu Thanh Uyển có chút không quen với ngữ khí quan tâm này của anh, nhưng vì lễ độ cô vẫn không biểu hiện ra ngoài chỉ hơi cúi đầu đáp, “Đã biết, cảm ơn đàn anh, tạm biệt anh.”

Nói xong cô định xoay người đi vào phòng học.

“Anh tên Trương Kính Vũ, sau này em cứ gọi tên anh đi!”

Chu Thanh Uyển dừng một chút, xoay người mang theo nghi hoặc.

Chàng trai vẫn giữ nụ cười ôn hòa kia, “Sau này anh không làm đàn anh của em nữa, chúng ta làm bạn bè, được không?”