Gia cảnh khó khăn, có những người cứ cắm đầu cắm cổ làm việc, làm công cho người, nhận được vài đồng ít ỏi qua ngày. Những mảnh đời như vậy có vô số, họ không thấy được hy vọng, không thấy được ánh sáng của ngày mai. Nhưng có những người họ biết được khả năng vô hạn của tri thức, họ muốn đổi đời, họ muốn con cháu mình vươn lên, có một cuộc sống sung túc hơn. Nên họ cho con cháu mình đi học.
Vừa về đến nhà, Nhi đã nghe tiếng bà Tám oang oang: - Giờ mày tính sao, tính xù hả? Đã không tiền còn bày đặt cho con đi học. Con gái mày đẹp, mày bán trinh nó đi là đủ tiền trả nợ, có khi dư được ít làm vốn. Lủi đầu vô mấy con chữ, tương lai sáng đâu không thấy, thấy mày nợ ngập đầu, mà con mày cứ nhởn nhơ đến trường kìa. Đợi tới lúc thằng Bảy búa nó điên lên, nó chém mất xác thì con gái mày cũng làm đĩ cho nó thôi. - Chị Tám! Tui thiếu tiền chị, tui vẫn cố gắng buôn bán, đóng lời đủ. Chị đừng nói con nhỏ vậy, tội nghiệp nó.