“Tiểu súc sinh, còn muốn chạy trốn đi đâu?” Đột nhiên, ánh đỏ giữa mày người đàn ông áo đen biến mất, gã mở to đôi mắt rồi nhảy dựng lên, thân hình hóa thành dáng vẽ một con chim ưng khổng lồ mà võ xuống.
Phía sau một con dốc nhỏ trong góc núi, cô bé cuộn tròn thân mình, cảm giác được hơi thở của người đàn ông tới gần thì lập tức hét lên một tiếng.
"Đừng..." Cô bé vội vàng bò lên chuẩn bị chạy trốn, nhưng dưới chân lại bị một cái hố đất vướng ngã rồi tế xuống đất
“Hừ, còn không ngoan ngoãn trở về với tao!” Gã cười lạnh một tiếng rồi vồ xuống, năm ngón tay mở ra như vuốt diều hâu, chuẩn bị bắt lấy cô bé.
Cô bé bị dọa run bần bật, không dám mở đôi mắt ra.
Vào khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, có một bóng hình xinh đẹp bỗng xẹt qua, bế cô bé lên bay nhanh rời đi, đúng lúc tránh thoát cái vồ của người đàn ông.
“Em gái đừng sợ, có tụi chị ở đây thì không ai có thể tổn thương em” Người ra tay chính là Liễu Yên Nhi.
Sau khi cô bế cô bé lên thì nhanh chóng vẽ tới bên người Lục Văn, trí kỷ an ủi cô bé.
Nhưng cô bé vẫn lộ ra vẻ mặt kinh sợ.
“Chị.... Người kia rất lợi hại, em sợ.
Khi cô bé đang chạy trốn thì đúng lúc nhìn thấy Liễu Yên Nhi ra tay dạy dỗ đám người gã đầu đinh, vì thế liền chạy tới cầu cứu.
Nhưng cô bé cũng biết có lẽ Liễu Yên Nhi không phải đối thủ của người đàn ông áo đen, cho nên sau khi nói một câu thì lập tức vội vội vàng vàng rời đi.
Bởi vì người đàn ông áo đen kia đã phát hiện cô bé.