Người đàn ông lôi thôi không thể làm gì khác hơn là rưng rưng nhận lấy.
Xin lỗi thần tượng, không phải tôi muốn mạo phạm ngài, mà vì... bọn họ cho tôi rất nhiều!
Từ đó về sau, nhóm Vân Lộc đại sư giả này được thành lập, đồng thời lừa được không ít tiền.
Chỉ là chẳng ai ngờ hôm nay lại đụng phải chính chủ.
Người đàn ông quỳ xuống đất.
Đúng vậy, ông ta quỳ thẳng xuống trước mặt Lục Vân.
Không ai ép ông ta cả, là do cảm giác áy náy không gì sánh bằng trong lòng thôi thúc ông ta làm vậy.
“Đại sư, xin ngài tha thứ cho tôi vì đã mạo phạm... Sau này, tôi sẽ không bao giờ làm chuyện như thế này nữa... Hu hu!"
Người đàn ông đột nhiên bật khóc.
Mọi người xung quanh ngơ ngác một hồi lâu bị tiếng khóc này thức tỉnh, ai nấy đều lộ vẻ xót xa
Bọn họ lại vừa giúp Vân Lộc đại sư giả công kích Vân Lộc đại sư thật, đây là chuyện hoang đường tới mức nào chứ!
Mấy phú thương chạy đi lấy tiền lúc này gần như đã về hết, nhìn người bọn họ vốn nghĩ là Vân Lộc đại sư đang quỳ trước mặt một thanh niên, đều rất bối rối.
Thế này là sao?
Bọn họ hỏi người xung quanh mới biết được, lúc bọn họ rời đi lại có một thay đổi lớn đến thế.
Suýt nữa đã bị lừa rồi! Cũng may Vân Lộc đại sư thật đã xuất hiện.
Những phú thương này cũng lập tức nhìn về phía bức tranh “Hùng Ưng Đậu Trên Cây” mà Lục Vân vừa vẽ.
Ánh mắt nóng bỏng cực kì.
Đây mới là bản chính!
Bọn họ vừa định mở miệng nói chuyện thì đột nhiên Lục Vân giơ tay lên phẩy một cái, bức tranh ,mà hắn vừa vẽ nháy mắt đã biến thành mảnh vụn.