Liễu Yên Nhi cũng ồn ào theo, cực kì muốn xem Lục Vân tháo kính râm và khẩu trang xuống.
Nếu những người này biết người mà bọn họ đang chửi mắng bây giờ chính là thần thủ hộ của Long Quốc. ~ Vân Thiên Thần Quân, không biết sẽ có vẻ mặt như. thế nào.
Nhưng Liễu Yên Nhi không được như ý rồi.
Bởi vì Lục Vân không để lộ thân phận của mình, chỉ lạnh nhạt nói một câu: "Bức tranh giống thế này, tôi dùng mười phút cũng vẽ ra được.”
Mười phút? Vẽ ra “Hùng Ưng Đậu Trên Cây”
Tất cả mọi người nhìn Lục Vân như nhìn bệnh nhân tâm thần.
Phong cách trong các tác phẩm của Vân Lộc đại sư rất mạnh mẽ, rất nhiều người dù có bắt chước bao nhiêu lâu đi nữa cũng không thể vẽ theo được.
Thăng nhóc này còn dám nói mười phút là vẽ xong, không bị điên thì là gì?
Đến chửi họ cũng chẳng bưồn chửi nữa.
Tốn nước bọt.
“Nhóc con, xem ra cậu cố ý tới gây rối đúng không? Chỉ là phá hoại kiểu này thực sự trông hơi đần, mười phút vẽ ra được “Hùng Ưng Đậu Trên Cây”, sợ là đến bản thân Vân Lộc đại sư...”
Thanh niên đầu đinh vốn định trào phúng Lục Vân, nhưng lại suýt nữa lỡ miệng.
“Nếu như tôi vẽ được thì sao?"
“Nếu vẽ được thì ông đây cũng quỳ trên đất mà gọi cậu là ông nội!"
“Thôi bỏ đi, tôi không có cháu trai xấu như anh”
“Cậu..”