Lục Vân mặc quần áo Đan Dương Tông trên người, Ông Chính Nguyên vô thức cho rằng hắn là đệ tử của Đan Dương Tông.
Lục Vân lạnh lùng nói: 'Không phải đại diện cho Đan Dương Tông, là một tiếng chó sủa vừa rồi của ngươi quấy rầy đến người phụ nữ yêu mến của ta."
Giọng nói của hắn không quá lớn.
Nhưng từ thời khắc hắn lao ra chặn đường Ông Chính Nguyên thì trên dưới Đan Dương Tông liền triệt để yên tĩnh lại, cho nên giọng nói của hắn trở nên rất lớn.
Tên đầu trọc này dám đi cản Ông Chính Nguyên?
Phải biết rằng Tông Chủ mà không dựa vào đại trận hộ sơn thì cũng không phải đối thủ của Ông Chính Nguyên!
Nhưng càng rợn người chính là tên đầu trọc này còn nói Ông Chính Nguyên sủa, không phải là đang mắng Ông Chính Nguyên là chó sao?
Hắn làm sao dám??
Rất nhiều đệ tử của Đan Dương Tông đang run rẩy, là run thay cho tên đầu trọc kia.
Đồng thời họ cũng hoảng sợ, lo lắng Ông Chính Nguyên sẽ vì tên đầu trọc này mà giận cá chém thớt những đệ tử khác của Đan Dương Tông.
Lúc đầu Ông Chính Nguyên đã uy hiếp họ cẩn thận khi đi ra ngoài, hiện tại tên đầu trọc này chọc giận Ông Chính Nguyên thì có phải về sau ông ta sẽ xuống tay càng tàn nhẫn khi gặp phải đệ tử Đan Dương Tông không?
'Tên đầu trọc này chính là sao chổi!
Không ít đệ tử Đan Dương Tông thầm hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tôn Hiểu Tuyết bên cạnh Mạc Thanh Uyển khẩn trương bắt lấy cánh tay ngọc. của cô, mở to hai mắt nói: "Thanh Uyển, đầu trọc kìa, mau nhìn, đầu trọc điên rồi hay sao mà dám đi khiêu khích Ông Chính Nguyên!"
"Tôi có mắt." Mạc Thanh Uyển câm nín.
Câm nín đối với Tôn Hiểu Tuyết, đồng thời càng câm nín với Lục Vân.
'Thật không biết tên đầu trọc kia suy nghĩ cái gì, đầu tiên là chạy đến sàm sỡ cô, kết quả bị trục xuất tông môn, hiện tại còn điên cuồng chọc tới chỗ Ông Chính
Nguyên.