Cốc Thanh Sơn cũng nhịn không được mà thầm chấn động.
Ông biết vấn đề xuất hiện trên người Lục Vân, nhưng không ngờ lại quá... Thực sự không biết nên làm sao diễn tiếp tuồng kịch này nữa!
Cốc Thanh Sơn rất bất đắc dĩ.
Ông không biết là lúc đầu Lục Vân thật sự ngộ nhận Mạc Thanh Uyển thành Vương Băng Ngưng nên mới chạy tới véo mặt cô, mà không phải cố ý đùa giỡn.
Nhưng nói ra lời này ai mà tin?
Có lẽ Lữ Khinh Nga sẽ tin, dù sao bà mất một đứa con gái nên không có khả năng không biết, nhưng như vậy chẳng phải sẽ làm lộ chuyện chị tư sao?
Lỡ chị tư căn bản không muốn về Vân Sơn Thư Viện thì sao?
Vậy không phải là tự tìm phiền phức à?
Cho nên Lục Vân dứt khoát thừa nhận, dù sao mình cũng thật sự đánh con gái người ta mấy cái, thế là hắn tiến lên một bước và nói: "Là đệ tử phạm sai lầm trước, xin Tông Chủ trục xuất đệ tử khỏi tông môn để trừng phạt!"
Cốc Thanh Sơn sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại.
Sắc mặt ông ta bỗng trầm xuống rồi quát lớn: "Lục Vân, nếu cậu tự biết mình phạm sai lầm lớn thì tôi nhất định phải trừng phạt, như cậu mong muốn, kể từ
hôm nay cậu không còn là môn nhân của Đan Dương Tông nữa!"
Biểu cảm của Cốc Thanh Sơn muốn nghiêm túc bao nhiêu có nghiêm túc bấy nhiêu.