Lục Vân đột nhiên lên tiếng làm Vương Băng Ngưng giật nảy mình, vội vàng tránh qua bên cạnh, cảnh giác nhìn chằm chằm Lục Vân: "Cậu là ai? Ai là chị vợ tư của cậu hả?"
Ha!
Cô nàng này còn chơi trò làm bộ mất trí nhớ với hắn nữa.
Lục Vân lại bước ra một bước, đi đến trước mặt Vương Băng Ngưng rồi véo mặt cô và nói: "Vương Băng Ngưng, đầu óc chị vào nước sao?"
"Buông tay!"
Trong chớp mắt, Lục Vân cảm thấy lạnh cả người, lập tức bắn ra khỏi người "Vương Băng Ngưng, chỉ thấy cô cau mày liễu lại, gương mặt hết sức lạnh lẽo.
Trong mấy người đồng hành của 'Vương Băng Ngưng', một thanh niên lớn tiếng nổi giận nói: "Cậu là đệ tử của trưởng lão nào mà dám vô lễ với cô Mạc như
vậy? !"
Bên cạnh có một cô gái giễu cợt: "À, em trai đầu trọc này trông cũng rất đẹp trai, nhưng cách bắt chuyện này quá thô lỗ, dọa Thanh Uyển nhà chúng tôi rồi."
Cô Mạc? Thanh Uyển? Mạc Thanh Uyển?
Lục Vân lập tức há to miệng, trừng mắt nhìn cô gái trước mặt, hỏi: "Tên của cô là Mạc Thanh Uyển? Xác định không phải Vương Băng Ngưng sao?"
"Anh nhận lầm người rồi." Mạc Thanh Uyển nhíu mày nói.
Lục Vân tin.
Bởi vì Vương Băng Ngưng tuyệt đối sẽ không dùng thái độ như vậy đối đãi với mình, hơn nữa sự lạnh lẽo vừa rồi rõ ràng không phải ngụy trang ra.
Chứng tỏ cô gái có tướng mạo cực giống Vương Băng Ngưng trước mắt thật sự không phải là Vương Băng Ngưng.
Khá lắm, đây là chị em song sinh!
Lục Vân lập tức phản ứng lại, Mạc Thanh Uyển này và chị tư của hắn nhất định là chị em.
Đây là chuyện liếc mắt một cái là nhìn ra được.