"Xưng hô tu ma giả này quả thực là sỉ nhục ngươi."
Câu trả lời của bóng người hư ảo kia làm tinh thần của Lục Vân run lên, lập tức nhíu mày lại.
Có ý gì?
Ý là tôi không phải tu ma giả hay là tôi là đại ma đầu còn khủng bố hơn tu ma giả?
Lục Vân không rõ ý của những lời này.
Lúc trước Lục Vân từng gặp một tu ma giả - Tà Linh Giáo chủ - khiến hắn lần đầu tiên sinh ra hoài nghi đối với thần công vô danh, hoài nghi nó là ma công.
Từ đó về sau hắn không dám để các chị tu luyện theo mình nữa, sợ các cô bị mình hại lạc lối.
Mãi đến khi bắt được sư phụ Thiên Huyền Tử già mà không đứng đắn kia, biết được từ miệng ông là mình không tu luyện ma công thì Lục Vân mới thở phào một hơi.
Nhưng hôm nay bị linh hỏa ảnh hưởng nên Lục Vân không kiềm chế được nỗi lòng, làm hắn lại hoài nghỉ có phải lão đạo sĩ sư phụ đang lừa dối mình không.
Thế là hắn hỏi ra vấn đề này, hi vọng có thể lấy được đáp án từ chỗ tinh thần ý. chí của Thanh Đế.
Ai biết ý chí của Thanh Đế lại cho ra câu trả lời như sau: "Mặc dù công pháp ngươi tu luyện bá đạo quỷ dị, nhưng cũng không phải là ma công."
Sau khi nhìn thấy suy nghĩ của Lục Vân, bóng người hư ảo kia lại bổ sung một câu, làm Lục Vân triệt để buông cục đá trong lòng xuống.
Chỉ cần công pháp không có vấn đề thì cũng không cần lo lắng hại các chị lạc lối.
Còn câu nói “Tu ma giả quả thực là sỉ nhục ngươï vừa rồi của ý chí Thanh Đế đã không còn quan trọng nữa.
Chủ yếu là Lục Vân đã không còn cơ hội tiếp tục hỏi kỹ, ý chí của Thanh Đế đã trong suốt như cánh ve, không thể lại dông dài tiếp được.
Vèo!