Lời nói này có ý nghĩa khác.
Một bên là giết người đoạt bảo, một bên chỉ vì muốn Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh trở về Đan Dương Tông, đây là hai khái niệm khác nhau.
Có hai cách để Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh trở về, một là giết người đoạt bảo nói ở trên, hai là để Lâm Thanh Đàn trở thành đệ tử của Đan Dương Tông.
Ít nhất nói rõ Đan Dương Tông này biết chút đạo lý.
Trước đó Lục Vân cũng sinh ra một hiểu lầm, cho rằng đám người của Đan Dương Tông ngang ngược đoạt bảo vật, nhưng bây giờ xem ra không phải như thế.
Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh vốn là bảo vật của tông môn họ, phái người đến tìm cũng không có gì đáng trách.
Cái này phải trách tên cứt chuột Lăng Phong, nếu không phải ban đầu hắn ta nhắm vào Ngự Linh Thần Kiếm thì Lục Vân cũng không đến mức có ác ý lớn với đám người Côn Luân Sơn như vậy.
Cho nên Lăng Phong vẫn đáng giết.
Hiểu lầm được xoá bỏ, giọng nói của Lục Vân cũng dịu đi không ít: "Tôi sẽ thương lượng kỹ với chị hai vấn đề này."
Dù sao nhất định cũng phải đến Đan Dương Tông, không thì Lâm Thanh Đàn sẽ luôn chịu đau đớn tra tấn, còn có nên trở thành đệ tử của Đan Dương 'Tông hay không thì đến lúc đó tính.
Mộc Bình thầm vui mừng, cảm thấy người đàn ông bá đạo này cũng không phải vô lý quá.
Kỳ thật Lục Vân vẫn luôn là đứa nhỏ biết nói lý, chỉ là đám người Mộc Bình có ấn tượng xấu về hắn, đứng ở góc độ của họ tất nhiên sẽ cho rằng Lục Vân bá đạo hung hăng.
Mộc Bình chủ động đưa ra một tấm ngọc bài và nói: "Tiền bối, đây là thẻ bài thân phận của Đan Dương Tông, bên trong có khắc hoạ trận pháp, liên thông với đại trận hộ sơn của tông môn chúng tôi, đợi ngài tiến vào Côn Luân Sơn thì nó có thể chỉ dẫn phương hướng."
"Vẫn là bà suy xét chu đáo, tạ ơn!" Lục Vân tiếp nhận ngọc bài.
Tiếng tạ ơn này trực tiếp làm trong lòng Mộc Bình dao động, giống như một người bà ta cho rằng là đại ma đầu lạnh lẽo lại đột nhiên lễ phép nói một tiếng cảm ơn.
Tâm tình bà ta phức tạp không biết nên biểu đạt như thế nào.