Thân thể Công Tử Vũ cứng đờ, quay người lại nói với sắc mặt khó coi: "Anh bạn tu ma giả này, vừa rồi tôi không ra tay với anh, không phải anh muốn giết tôi luôn đó chứ?"
Thông qua thủ đoạn Lục Vân đánh giết Ông Lão Quỷ, Công Tử Vũ phán đoán mình nhất định không phải đối thủ của Lục Vân, muốn chạy trốn dưới tốc độ khủng khiếp của Lục Vân cũng không phải dễ dàng.
Chỉ có thể nói đạo lý.
Đúng, nói đạo lý, làm người văn minh.
Lục Vân lắc đầu: "Đúng là mày không ra tay với tao, nhưng mày lại suy nghĩ đến, hơn nữa mày còn phạm một sai lầm lớn nhất, đó là không nên có ý xấu với chị hai tao."
Lục Vân biết nếu Công Tử Vũ không nhìn thấy thực lực của mình thì có thể không ra tay sao?
Lúc đánh không lại thì nói đạo lý, trên đời này có chuyện hời như vậy sao?
Làm Lục Vân không nhịn được nhất là ban đầu Công Tử Vũ đã nhìn chằm chằm Lâm Thanh Đàn, giống như Ông Lão Quỷ đã nói, vừa muốn bảo vật vừa muốn sắc đẹp.
Đây chính là vảy ngược của Lục Vân!
Sao có thể dễ dàng để Công Tử Vũ rời đi như vậy?
Lục Vân nói: "Còn có một điều tao cần sửa đúng là, tao không phải là tu ma giả."
Công Tử Vũ trầm mặc. Không phải tu ma giả?
Hắn đã hút Ông Lão Quỷ thành bộ dạng quỷ quái kia mà còn nói mình không phải tu ma giả?
Lừa quỷ sao!
Đừng nói Công Tử Vũ không tin, cả bọn người Mộc Bình và Hàn Nguyệt cũng không tin được lời nói nhảm này.