Mộc Bình chỉ một ngón tay ra. Đừng nhìn bà ta là phụ nữ, nhưng bàn về năng lực đơn đả độc đấu thì thực lực của bà ta còn mạnh hơn trưởng lão nam ở Đan Dương Tông gấp mấy phần.
Không phải tất cả mọi người đều có thể vừa nghiên cứu đan thuật vừa phân tâm tu luyện võ kỹ.
"Huyền Ngọc Chỉ của Mộc Bình là một võ kỹ. Trình độ đan thuật của bà ta rất cao mà cũng chưa từng lơ là tu luyện võ kỹ nên được xem là thiên tài hiếm có của Đan Dương Tông, cũng là người trẻ tuổi nhất trong tất cả các trưởng lão.
Trong lần giao thủ này, Lục Vân được chết dưới Huyền Ngọc Chỉ của bà †a cũng coi như vinh hạnh.
Mộc Bình thầm nghĩ như vậy, uy lực của Huyền Ngọc Chỉ cũng càng bùng nổ, chân khí thúc giục võ kỹ phóng ra tia sắc lạnh doạ người.
Xùy!
Tiếng lưỡi đao cắt vỡ không khí vang lên.
Đúng lúc này, chỉ thấy Lục Vân không tránh không né mà như một mãng phu đánh thẳng đến, cứ như hoàn toàn không ý thức được điểm đáng sợ của
Huyền Ngọc Chỉ.
"Phá!"
Lục Vân quát lạnh một tiếng, trong mắt hiện ra sát khí làm đôi màu đen của hẳn xuất hiện từng điểm đỏ quỷ dị.
Bực bội!
Tâm tình của hắn cực kỳ bực bội!
Hắn có xúc động muốn một mình sát hại cả thành phố!
Bị loại cảm xúc kỳ quái này ảnh hưởng nên công kích của Lục Vân cũng trở nên vô cùng táo bạo, căn bản không nghĩ đến chuyện tránh né mà cứ tung ra một quyền.
Trong nháy mắt nắm đấm và ngón tay đụng vào nhau, chân khí điên cuồng khuấy động như sóng lớn mãnh liệt đánh vào đá ngầm, thanh thế như thủy triều cuồn cuộn.