Trước kia lúc Lục Vân chưa về thì Lâm Thanh Đàn đã thường xuyên ở lại Hạnh Lâm Đường, Diệp Khuynh Thành cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.
Nhưng trong lòng cô vẫn chua lè, nghĩ thầm nếu mình cũng nói đùa cho. Tiểu Lục Vân là mình có bạn trai thì không biết Tiểu Lục Vân có quan tâm như vừa rồi không?
Đương nhiên, Diệp Khuynh Thành không thể nói đùa như thế được.
Ai bảo cô là nữ thần cao ngạo chứ!
Nghe Diệp Khuynh Thành giải thích xong, rốt cục sắc mặt của Lục Vân cũng dịu lại, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn rất khó miêu tả tâm tình vừa rồi của mình.
Có lẽ tình cảm của hắn đối với các chị là bá đạo và không nói lý như vậy đói
Liễu Yên Nhi đạt được mưu kế nên ôm bụng cười đến run rẩy cả người trên ghế sa lon: "Ha ha, Tiểu Lục Vân, em thật quá đáng yêu, biểu cảm vừa rồi
của em làm chị bây cười muốn chết luôn."
"Chị còn có mặt mũi cười?" Lục Vân trừng cô một cái: "Quay người lại cho em!"
"Quay người lại làm gì?"
Pia!
Lục Vân trực tiếp dùng hành động trả lời cô, hắn túm lấy thân thể mềm mại của Liễu Yên Nhi rồi lật úp lên ghế sa lon, sau đó đánh một cái thật mạnh vào vị trí vừa tròn vừa vểnh kia.
Lúc này Liễu Yên Nhi cười không nổi nữa.
"Tiểu Lục Vân chết bầm, em muốn đi đâu? Mau đứng lại cho bà!"
Liễu Yên Nhi nổi giận hét lớn một tiếng, Lục Vân lại không quay đầu lại: "Ra ngoài đi dạo, chị Yên Nhi, của chị thật co dãn, không kém chị Khuynh
Thành chút nào, ha ha!"
Cuối cùng hắn còn không quên đùa giỡn một câu, lập tức làm hai mỹ nữ trong phòng khách tức đến nghiến răng nghiến lợi.
"Có giỏi thì đêm nay em đừng trở về!"
Diệp Khuynh Thành lạnh mặt khoá hết cửa chính cửa sổ lại, mặc dù cô biết không có tác dụng, tiểu lưu manh kia muốn vào thì dễ như trở bàn tay, nhưng khí thế thì không thể thua được.