Giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn này là vang lên từ miệng Lục Vân.
Là hắn!
Lại là hắn!
Lại là thằng chó không biết sống chết này!
Câu nói vừa rồi của hắn đã mắng toàn bộ Võ Minh, còn mắng Lâm Chấn Nghiệp là suy đồi trong đám sâu mọt.
Mọi người đã không biết nên đánh giá hắn như thế nào, căn bản không tìm thấy từ nào để đánh giá hắn.
Chỉ có thể nói Lục Vân không chết thì thiên lý bất dung! "Lục Vân, mày dám bất kính với Võ Minh, tội thêm một bậc, chết đi cho tao!"
Lâm Chấn Nghiệp triệt để nổi giận mà thét dài một tiếng, sát ý như lũ lụt trút xuống, cuồn cuộn phun trào lao thẳng về hướng Lục Vân.
Long Tề cười lạnh và nói: "Lâm hộ pháp uy vũ! Thằng ranh này liên tục nói ngông nói càn, không biết kính sợ ai cả, hắn đã sớm đáng chết, Lâm hộ pháp đang vì dân trừ hại!"
A?
Long Tề đang cố gắng nịnh nọt Lâm Chấn Nghiệp thì đột nhiên nhướng mày, cảm thấy thân thể mình trở nên rất nhẹ.
Cúi đầu nhìn lại, ông ta phát hiện hai chân mình đã rời khỏi mặt đất, thân thể lơ lửng một cách quỷ dị.
Long Tề lập tức sợ hãi. Tại sao lại như vậy?
Lâm Chấn Nghiệp vốn chuẩn bị đánh chết Lục Vân ngay tại chỗ thì nghe thấy tiếng kinh hô của Long Tề nên liếc nhìn qua rồi lập tức sửng sốt.
Những người ở đây cũng tập trung nhìn về hướng Long Tề. Kinh ngạc!