Lâm Kiến thấy cảnh này thì cười lạnh đắc ý.
Mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng gã muốn, hơn nữa còn thuận lợi đến lạ thường.
Chủ yếu là Lục Vân không có não phối hợp quá tốt, dù là bảo Long Tề ám chỉ hắn đến sân Tây Phong Liệp Lang hay là kêu hắn tiến hành thi đấu với mình, cuối cùng là dụ hắn rơi vào cái bẫy 'Giết người cướp của' này, Lục Vân vẫn luôn phối hợp quá hoàn mỹ.
Hoàn mỹ đến mức Lâm Kiến không dám tin tưởng.
Không phải thằng ranh này rất ngông cuồng sao?
Quả nhiên người quá ngông cuồng thì não cũng nhỏ, Lục Vân hoàn toàn là một tên mãng phu.
Hiện tại chuyện Lâm Kiến cần làm chính là chờ.
Chờ Ngô Thụy đánh cho Lục Vân gần chết thì Long Diệc Tuyết nhất định sẽ cầu xin cho hắn, đến lúc đó quyền chủ động sẽ hoàn toàn rơi vào tay Lâm Kiến.
Mà thời khắc đó sắp đến.
Ngô Thụy đã ra tay, cuồng phong càn quét qua đẩy Long Diệc Tuyết đứng bên cạnh Lục Vân lui ra ngoài, cô như cành liễu yếu ớt lắc lư kịch liệt trong bão táp, có thể bị bẻ gãy vào bất cứ lúc nào.
Long Diệc Tuyết còn muốn kề vai chiến đấu với Lục Vân, nhưng lúc này bên tai chợt vang lên giọng nói bình tĩnh thản nhiên của Lục Vân: "Cô Long, không cần như thế, cô cứ đứng bên cạnh xem kịch là được."
Long Diệc Tuyết sững sờ rồi quay đầu lại nhìn Lục Vân.
Gương mặt bảnh trai không mất kiên nghị kia vẫn bình chân như vại, cứ như không chút sợ hãi khi đối diện với Ngô Thụy.
Đây là biểu hiện của sự tự tin.
Nhưng Ngô Thụy là Tôn Giả, hơn nữa còn là Tôn Giả Cảnh trung kỳ, còn mạnh hơn ông nội cô rất nhiều.
Đến Tôn Giả Cảnh thì chênh lệch giữa mỗi một tiểu cảnh giới đều như cách biệt một trời, một vị cường giả Tôn Giả Cảnh trung kỳ có thể dễ dàng nghiền ép mười vị Tôn Giả Cảnh sơ kỳ.
Long Diệc Tuyết không rõ tại sao Lục Vân lại bình tĩnh như vậy.