Lục Vân đứng xa xa đã nghe thấy tiếng họ tranh chấp, hắn chậm rãi đi tới.
Vảo thời khắc trông thấy hắn, Lâm Kiến lộ ra tia hung ác mà giận dữ hét: "Hung thủ ra tới, có trông thấy không, trong tay hắn còn cầm đao Hàn Nguyệt của tôi, tôi nói hắn giết người cướp của có sai sao?
Nếu không phải vừa rồi tôi chạy trốn kịp thời thì nhất định đã chết trong tay thằng ranh này rồi.
Trịnh Dương, thầy mau đi thông báo cho thủ vệ của sân Liệp Lang, gọi Ngô lão tới đây, thằng ranh này không dễ đối phó đâu."
Lâm Kiến nói xong thì Trịnh Dương cấp tốc rời đi.
Long Diệc Tuyết thì bước nhanh về hướng Lục Vân với vẻ mặt rất kiên định: "Lục tiên sinh, tôi tin tưởng anh."
Lục Vân khẽ gật đầu rồi không nói gì.
Chờ.
Lâm Kiến đang chờ.
Lục Vân cũng đang chờ.
Một lát sau, Trịnh Dương không phải trở về một mình mà còn mang viện binh đến – Đông đảo thủ vệ của sân Tây Phong Liệp Lang và một ông lão áo vải có khí tức bất phàm.
Đó là Ngô Thụy - Người phụ trách sân Tây Phong Liệp Lang.
Có người giết người cướp của ở sân bãi của ông ta, Ngô Thụy nhất định không thể ngồi xem không để ý tới.
Sân Liệp Lang là nơi huấn luyện thực chiến, ngẫu nhiên có thương vong là không thể tránh được, nhưng nghiêm lệnh cấm tàn sát lẫn nhau, dù có chuyện này xảy ra cũng không để lại đấu vết.
Sợ chính là giết người cướp của không triệt để như Lục Vân, tất nhiên nên chịu trừng phạt.
Ngô Thụy là đến để chế tài Lục Vân.
Vừa rồi trên đường đi ông ta đã hiểu rõ mọi chuyện từ lời kể của Trịnh Dương. Khó có thể tưởng tượng thằng ranh tên Lục Vân này dám gan to bằng trời ra tay với công tử của Lâm hộ pháp.