Học Viện Võ Đạo kinh thành.
Trên sân huấn luyện ngoài trời.
Long Diệc Tuyết chảy mồ hôi đầm đìa, đang tiến hành huấn luyện chạy bộ.
Cô vừa nhập môn võ đạo nên chỉ có thể bắt đầu huấn luyện từ bước cơ bản nhất, chạy bộ là một trong số đó, có tác dụng tăng cường thể lực và rèn luyện ý chí.
Nhưng huấn luyện viên của cô, Trịnh Dương, rõ ràng là đang cố ý nhằm vào cô.
Những học viên khác đều đang nghỉ ngơi, chỉ có Long Diệc Tuyết vẫn tiếp tục huấn luyện.
Mỗi lần tốc độ của Long Diệc Tuyết hơi hạ xuống thì Trịnh Dương sẽ xuất hiện sau lưng cô, giơ thước lên quất mạnh tới rồi quát: "Nhanh lên! Nhanh lên!! Duy trì tốc độ cho tôi! !1
Thiên phú tu võ của cô là kém nhất trong tất cả các học viên của tôi, cho nên nhất định phải huấn luyện thêm!
Nếu cô cảm thấy không phục hoặc là không chịu khổ nổi thì cứ nói, tôi cho phép cô nghỉ ngơi, nhưng từ ngày mai cô không cần đến nữa, chạy về nhà nghỉ ngơi cho khoẻ đi!"
Long Diệc Tuyết rất khó chịu, mồ hôi chảy vào mắt, đường băng phía trước đã trở nên mơ hồ.
Nhưng cô không kêu la một tiếng mà cắn răng kiên trì.
Cô biết cơ hội này rất khó tìm được.
Nhất là sau khi nhà họ Doãn rơi đài làm nhà họ Long không có chỗ dựa, Long Diệc Tuyết chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
Nếu như chịu thua, nếu như mất đi cơ hội này thì vận mệnh chờ đợi Long Diệc Tuyết chính là gả cho Lâm Kiến, đám người nhà họ Long nhất định sẽ làm như vậy.
Long Diệc Tuyết không cam tâm.
Cho nên dù khổ đến mấy mệt mỏi đến mấy thì cô vẫn kiên trì.
Mồ hôi không ngừng chảy xuống, Long Diệc Tuyết vẫn chạy dựa vào ý chí cứng cỏi đó, cho dù té xỉu trên sân huấn luyện cũng sẽ không mở miệng chịu thua.
Chát!
Trịnh Dương lại quất một roi vào lưng Long Diệc Tuyết, nghiêm khắc quát to: "Đừng biếng nhác, tăng tốc độ lên cho tôi! Nếu cả chút khổ này cũng không chịu nổi thì sau này làm sao làm nên chuyện lớn?