"Cha..."
"Im miệng! Giờ lập tức trở về tự kiểm điểm cho. cha! !" Lâm Chấn Nghiệp tức giận quát lớn, sau đó lại nhìn về phía Lục Vân và Đinh Văn Hoành: "Cậu Lục, cáo từ! Đinh viện trưởng, cáo từ!"
Nói xong, ông ta quay người rời đi.
'Trên mặt Lâm Kiến tràn đây không cam lòng, buồn bực tới đỉnh điểm.
Gã không rõ, chức vị của cha rõ ràng đã cao hơn trước kia, tại sao phong cách hành sự còn ôn hoà hơn trước nữa.
Nhưng Lâm Chấn Nghiệp đã nói như vậy thì cho dù Lâm Kiến không cam lòng đến mấy cũng chỉ có thể buồn bực đi theo.
Trước khi đi, gã âm trầm mà khẽ nói: "Con rùa tông sư, hôm nay coi như mày gặp may, nhặt về được cái mạng, nhưng sớm muộn gì tao cũng tính sổ món nợ này. Lục Vân chẳng buồn phản ứng.
Đỉnh Văn Hoành thì than thở một tiếng, cậu tình sổ con mẹ gì, hết muốn sống rồi sao?
Lục Vân liếc nhìn ông ta, cười như không cười mà nói: "Vì sao không nhắc nhở họ?"
"Nhắc nhở họ cái gì?" Đỉnh Văn Hoành sửng sốt, lập tức phản ứng lại ý của
Lục Vân là vì sao không nhắc nhở cha con Lâm Chấn Nghiệp rằng hắn là tu luyện giả.
Đỉnh Văn Hoành hậm hực nói: "Tôi chỉ sợ mạo phạm cậu Lục... Lục tiền bối."
Ông cảm thấy rõ ràng Lục Vân là tu luyện giả lại tuyên bố với bên ngoài mình là Hoành Luyện tông sư, nhất định là có lý do riêng.
Đỉnh Văn Hoành đâu dám tùy tiện làm lộ thân phận của Lục Vân.
Lục Vân nhìn chằm chằm ông một lúc, không nói thêm gì nữa.
Đỉnh Văn Hoành không dám thở mạnh lấy một tiếng.
Khách khứa còn lại ở đây đều lộ ra vẻ mặt mờ mịt, không rõ tại sao Đinh Văn Hoành lại cung kính với Lục Vân như thế, chẳng lẽ trận giao thủ vừa rồi chỉ là đang diễn trò cho Lâm Kiến xem?
Nhất định là như vậy. Hai người họ nhất định là bạn thân!
Bên ngoài, Lâm Kiến đuổi kịp bước chân của Lâm Chấn Nghiệp, không cam tâm mà hỏi: "Cha, vừa rồi tại sao lại bảo con xin lỗi con rùa kia? Cha cũng thấy hắn ngông cuồng đến mức nào, vì sao không giết hắn? Nếu là trước kia cha..."