Dương Tiểu Mạn hỏi: “Lục thần y, tôi chỉ duỗi người thôi mà cánh tay đã không bỏ xuống được, xin hỏi đây là do cơ bắp rút gân sao?”
Lục Vân ngẫm nghĩ rồi nói: “Nói theo trung y thì do nguyên khí trong cơ thể cô không đủ, hơn nữa phong tà xâm nhập cản trở kinh mạch lưu thông, phương pháp trị liệu cũng đơn giản...”
“Chỉ cần dùng sức ấn một huyệt đạo dưới rốn của cô là được.”
Lục Vân nói rồi đột nhiên vươn một ngón tay ra chuẩn bị ấn dưới rốn Dương Tiểu Mạn, chỉ là còn chưa chạm được vào làn váy trắng tỉnh kia thì đột nhiên nghe thấy một tiếng chát vang lên.
Mặt Lục Vân ăn trọn một bạt tai.
Dương Chấn Nham và đám đồng nghiệp của ông tôi đều ngơ ra.
Đặc biệt là đám đồng nghiệp, vì hiếu kỳ nên họ đặc biệt chú ý đến phương pháp trị liệu của Lục Vân, muốn biết hắn dựa vào cái gì mà được Tỉnh trưởng đánh giá cao như vậy.
Khi nghe Lục Vân nói ra bệnh lý giải thích theo trung y thì họ đều kinh ngạc cảm thán.
Không hổ là người được Tỉnh trưởng coi trọng, quả nhiên có bản lĩnh.
Nhưng khi nghe thấy phương pháp trị liệu Lục Vân nói ra thì sự kinh ngạc cảm thán này lại lập tức biến mất, chỉ cảm
thấy vô cùng hoang đường.
Cánh tay không bỏ xuống được liên quan gì đến huyệt đạo dưới rốn?
Chẳng lẽ Tỉnh trưởng nhìn lầm người thanh niên này rồi? Quả nhiên không ngoài dự đoán, rất nhanh phương pháp trị liệu hoang đường của Lục Vân đã ăn trọn một cái tát vang dội.
Mọi người đều khẽ lắc đầu.
Nhưng sau đó họ lại sửng sốt.
Cái tát?
Ai đánh?