Lục Vân nhìn ông ấy thật kỹ và nói: “Bắt đầu từ cuộc sống của con với bảy chị gái đi, tại sao chúng con lại tụ tập ở viện phúc lợi?”
“Ờ…Cái này..”
Thiên Huyền Tử trợn tròn hai mắt, hiển nhiên là đang nghĩ ra những ý tưởng kỳ quái.
“Người không muốn nói?”
Lục Vân chế nhạo, gọi chủ quán rượu và nói: “Lên rượu!”
“Hai vị muốn uống loại rượu gì?”
“Loại nào cũng được, càng mạnh càng tốt.”
“Có ngay!”
Chủ quán rượu nhanh chóng mang rượu lên, đây là loại rượu nồng độ cao do quán rượu của họ tự nấu và được đựng trong bình rượu nên không chỉ mạnh mà còn cực kỳ đắt tiền.
Vừa mở nắp bình rượu, hương thơm ngập tràn.
Thiên Huyền Tử nuốt nước bọt ừng ực.
Nhưng ông ấy không uống.
Bởi vì ông ấy biết Lục Vân có ý xấu.
Lúc này, Lục Vân chủ động múc một bát đầy đưa cho ông ấy và cười nói: “Sư phụ, tuy rằng người lừa gạt con nhưng dù sao người cũng là sư phụ của con, dạy con một thân đầy bản lĩnh như bây giờ. Con có thể cảm nhận được người không có ác ý với con, bình rượu này là lời tri ân của con với người.”
Khi còn ở đạo quán, Lục Vân biết lão gia hỏa này rất mê rượu, đặc biệt là rượu ngon.
Cứ nhằm thẳng vào điểm yếu mà công kích.
“Đồ đệ ngoan, ta cảm nhận được tấm lòng của con nhưng ta bỏ rượu từ lâu rồi.”