Lúc này, Diệp Vô Địch đột nhiên chạy vào với vẻ mặt hưng phấn nói: "Anh rể, tôi biết là anh sẽ không sao mà."
Nhìn thấy thằng nhóc này, Lục Vân lập tức tức giận nói: "Không phải anh còn phải lên lớp sao, cả ngày chạy. lung tung như vậy làm gì?”
"Tôi không có chạy lung tung, mấy ngày nay ít tiết học, tan học tôi mới đến đây."
"Như vậy mà không phải là chạy lung tung sao?"
Lục Vân hung tợn trừng mắt nhìn cậu ta, hắn thật sự không ngờ thằng nhóc này lại quen thuộc với người nhà họ Long như vậy.
Mặt Long Thuyên bên cạnh đỏ lên, lúng túng cười nói: "Khụ khụ... cứ coi Long gia là nhà của cậu ấy đi, không tính là chạy loạn đâu."
Diệp Vô Địch giải thích: "Là do mấy tên nhóc nhà họ Long đó, tôi đã nói là anh rể nhất định sẽ an toàn trở về mà họ không tin, một mực muốn cá cược với tôi. Đã vậy rồi thì sao tôi có thể để thua bọn họ được, thế là tôi đã thuận theo ý họ đặt cược năm xu."
Sắc mặt Long Thuyên đột nhiên thay đổi, ông ta quát lớn: "Là đứa nào đã thô lỗ như vậy, cậu nói ra đi tôi nhất định sẽ xử lý chuyện này!"
Đương nhiên, Diệp Vô Địch sẽ không bán đứng bạn cược của mình.
Lục Vân tát vào đầu cậu ta một cái, tức giận nói: "Tên nhóc này, anh thật sự dám lấy tôi ra cược sao? Đã cược thì cược đi, cược có năm xu thì cược làm quái gì? Tôi thấy rõ ràng là cậu ngứa đòn rồi!"
"Đừng mà anh rể..."
Trận đòn kế tiếp là chuyện khó mà tránh khỏi.
Diệp Vô Địch ôm đầu chạy trối chết, làm mấy tiểu bối của Long gia đứng đằng xa thấy vậy thì cười khà khà.
"Anh rể tha mạng, em có tin báo, em có tình báo. đây..."
Diệp Vô Địch vừa hét lên vừa cầu xin thương xót. Tình báo?
Lục Vân giễu cợt: "Tình báo của anh đáng giá mấy xu?"
"Trước hết cứ nghe em nói trước đi anh rểi" "Được rồi, cho anh một cơ hội, nếu tình báo anh đưa ra không làm tôi hài lòng thì anh cứ ngoan ngoãn chịu đánh đi."
"Tình báo này rất quan trọng, chúng ta cần phải nói ở một nơi yên tĩnh hơn."
Nhìn Diệp Vô Địch làm màu, Lục Vân lập tức tức. giận kéo thẳng cậu ta ra khỏi nhà họ Long, nói: "Có rắm gì thả mau!"
Diệp Vô Địch quét mắt nhìn xung quanh.