Nghĩa trang nhà họ Doãn.
Những bia mộ bằng đá được xây dựng ngay hàng thẳng lối, tất cả đều là những người đã qua đời của nhà họ Doãn.
Những người được chôn cất ở nghĩa trang này đều là những người mang huyết thống trực hệ, còn những con cháu ở các chỉ thứ muốn được chôn cất ở đây phải lập được công lớn cho gia tộc, nếu không thì họ không đủ tư cách được an táng ở nơi đây.
Trong số đó có một ngôi mộ đá có khắc mấy dòng chữ: Lúc đầu lập chí thi lấy công danh, ba năm liền không; sau đổi sang võ, cầm đao không vững vô tình làm đứt lìa ngón út; Cuối cùng, quyết định học y, sau khi đạt được thành tựu tự viết cho mình một đơn thuốc tốt, tự bốc thuốc uống rồi qua đời.
Sau khi Lục Vân đọc xong thì hắn nở một cười ngốc. nghếch, thầm nghĩ tổ tiên này của nhà họ Doãn đúng là một nhân tài, vậy mà có thể tự kê thuốc uống để tự sát, thật sự rất đáng ghi nhận.
Chỉ là hắn không hiểu ý của Doãn Thu Thủy khi đưa hắn đến đây là gì.
Doãn Thu Thủy không nói lời nào, bà ấy cứ bước từng bước về phía trước, mặc kệ Lục Vân có đi theo hay không, bà chỉ yên lặng bước đi để lại cho hắn một bóng lưng hết sức cao quý.
Mãi cho đến khi chạm đến tấm bia mộ bằng đá nhẫn nhụi nhất, Doãn Thu Thủy mới dừng lại rồi ngẩn người đứng nhìn ngôi mộ đá.
So với những bia mộ khác, rõ ràng có thể thấy tấm bia đá này là cái mới nhất, thời gian xây dựng chỉ chừng hai - ba mươi năm.
Trên tấm bia đá còn khắc một dòng chữ lớn: Lăng mộ của ái nữ Doãn Thu Như!
Giờ phút này, Lục Vân mới man mán nhận ra điều gì đó, những suy nghĩ thích thú khi nhìn thấy những bia mộ kỳ lạ kia giờ đây đã được thay thế bằng sự căng thẳng và bất an.
Hắn không muốn suy đoán của mình trở thành sự thật.
Nhưng cái dự cảm xấu trong lòng càng lúc càng mãnh liệt khiến hắn gần như áp lực đến mức nghẹt thở.
Doãn Thu Thuỷ đưa ánh mắt phức tạp liếc nhìn chăm chằm vào ngôi mộ đá kia, bà ấy không nhìn lại Lục Vân mà chỉ nói với một giọng thật nhẹ nhàng: "Doãn Thu Như, là em gái tôi, đồng thời, cũng là mẹ của cậu."
Âm!
Một câu nói hết sức nhẹ nhàng như vậy, lại giống như một tia sét bất chợt lao âm ầm xuống mà không hề điềm báo từ trước, nó giáng thẳng lên đỉnh đầu của Lục Vân.
Mẹ ruột của hẳn, đã chết?
Không thể nào! Chuyện này không thể nào là sự thật được!
Lục Vân lắc đầu, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ tái nhợt, tâm trạng cũng dao động vô cùng dữ dội.