Long Tế sửng sốt.
Trong lòng đột nhiên nảy ra nghỉ vấn.
Tại sao gặp người nào cũng là người ông không thể nào chọc được vậy?
Cái quái gì vậy chứt "Lục tiên sinh, tôi..."
Long Tế nào dám bất mãn với Lục Vân, sau khi biết mình gây họa lập tức sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.
Muốn xin lỗi.
Nhưng.
Lục Vân căn bản không rảnh nhiều lời với ông ta, nhìn về phía thanh niên ở cửa nói: "Diệp Vô Địch, anh không ở trường đi chạy tới đây làm gì?”
Thanh niên kia chính là Diệp Vô Địch.
Em trai ruột của Diệp Khuynh Thành.
Hiện tại đang theo học tại Đại học Kinh Thành.
Diệp Vô Địch vô cùng kích động nói: 'Anh rể, sao anh cũng tới kinh thành rồi?"
"Tôi đang hỏi anh đấy."
"Khà khà, cái kia, anh rể, có thể để tôi vào rồi nói không?”
Diệp Vô Địch nhìn bốn phía, cảm thấy bên cạnh có quá nhiều người nên cũng ngại nói ra miệng.
Lục Vân tức giận liếc cậu ta một cái, nói: "Vào đi!"
Nhân viên phục vụ cũng biết đây là hiểu lầm, hoặc là nói, đây là trùng hợp, cho nên hết sức biết điều mà nói lời xin lỗi với Diệp Vô Địch, không ngăn cản cậu ta nữa.
Hai người cùng tiến vào phòng tiệc trên tầng hai.
Long Tế đi theo phía sau, ôm khuôn mặt sưng vù, ho cũng không dám ho lên một tiếng.
"Lục tiên sinh, vị này là?”