Trong mắt người dân Giang Thành, trận hỏa hoạn năm đó là một tin tức chấn động.
Bởi vì Giang Thành chỉ lớn từng này nhưng đột nhiên lại bùng phát trận hỏa hoạn từ viện phúc lợi thu hút sự chú ý của vô số người.
Nhưng nó lại chỉ giới hạn ở trong Giang Thành.
Nhìn toàn bộ thành Giang Nam, đó cũng chỉ là một tia lửa nhỏ thôi chứ đừng nói tới việc lan tới kinh thành.
Thế nhưng một bạch phú mỹ lớn lên ở kinh thành như Doãn Thu Thủy lại có thể dập tắt được trận hỏa hoạn ở Giang Thành, đúng là rất kỳ lạ.
Lạc Ly ngạc nhiên hỏi: “Lão sư, cô cũng biết vụ hỏa hoạn ở viện phúc lợi Ánh Dương ạ?”
Doãn Thu Thủy biết Lạc Ly đến từ Viện phúc lợi ở Giang Thành nhưng Lạc Ly nhớ rằng mình chưa từng nói bà về trận hỏa hoạn ở Viện phúc lợi.
Vì thế, Lạc Ly cảm thấy rất kỳ lạ.
Lục Vân cũng nheo mắt lại, giọng điệu trở nên sắc. bén: “Cô biết được điều gì?”
Lạc Ly trừng mắt nhìn hắn: “Tiểu Lục Vân, sao em lại nói chuyện với lão sư của chị như thế?”
Tuy hắn là Vân Thiên Thần Quân, địa vị cao quý nhưng viện trưởng Doãn cũng là lão sư của cô. Hắn không thể tôn trọng lão sư một chút được sao? Lạc Ly nhìn chằm chằm Lục Vân.
Lục Vân phớt lờ cô và nhìn thẳng vào Doãn Thu Thủy.
Lúc này, Doãn Thu Thủy đè nén sự dao động cảm xúc trong ánh mắt, thản nhiên giải thích: “Lúc đó cô nghe nói phong cảm ở Giang Nam rất đẹp nên cô đã đến đó và tình cờ nghe về tin tức này.”
“Thì ra là vậy.”
Lạc Ly gật đầu suy tư.