“Mặc dù có nịnh nọt nhưng nghe cũng vui tai. Đi thôi, hôm nay chị không ăn tôi với đoàn làm phim, chị muốn đi dạo bên ngoài với em. Chị đã nói trước với chị Hồng rồi.”
Tiêu Thấm nắm lấy cánh tay của Lục Vân không chút do dự.
Lục Vân kinh ngạc nói: “Dù sao chị cũng là đại minh tinh, ra đường ôm cánh tay của một người đàn ông xa lạ như vậy, chị không sợ lời đồn bên ngoài sao?”
“XU
Tiêu Thấm ngắt lời nói: “Chị chưa từng tạo bất cứ hình tượng nào, huống chỉ em chỉ là em trai của chị. Cho dù đó có thực sự là một mối quan hệ yêu đương quang minh chính đại thì có sao.”
“Chị không lo những người hâm mộ nam sẽ rời bỏ chị sao?”
“Chị đã nói rồi, diễn xuất chỉ là sở thích của chị mà thôi. Chị hy vọng khán giả sẽ thích chị vì kỹ năng diễn xuất chứ không phải vì bất cứ khía cạnh nào khác. Nếu như người hâm mộ thoát ra chỉ vì chị ra đường với một người đàn ông thì điều đó cho thấy rằng kỹ năng diễn xuất của chị chưa đủ tốt. Hơn nữa,...
Tiêu Thấm liếc mắt nhìn Lục Vân, sau đó nói: “Lúc trước em ở trường quay, vòng tay ôm eo chị trước mặt bao nhiêu người như thế, em cho rằng không có lời đàm tiếu nào hay sao? Lão lưu manh
Lục Vân cười nói: “Ha ha, nếu như chị sáu đã nói vậy thì em yên tâm rồi.”
Nói xong, Tiêu Thấm ngoan ngoãn đeo khẩu trang vào. Nếu như để muộn hơn chút nữa thì sẽ thu hút lượng lớn người qua đường.
Đây cũng là lý do tại sao Tiêu Thấm lựa chọn mặc quần áo đơn giản như vậy.
Sau khi cải trang đơn giản như vậy, cả hai cũng không gặp quá nhiều trở ngại trên đường. Sau khi mua sắm một lúc, Tiêu Thấm đói bụng nên cả hai bước vào một nhà hàng và gọi đồ ăn.