Thiên tài chính là như vậy...
Lục Vân thực sự không khiêm tốn chút nào, nhưng câu hắn vừa nói, thử đóng vai Vân Thiên Thần Quân đi, đã khiến Lý Thành Phong rất sợ hãi không nhẹ.
Vân Thiên Thần Quân là người như thế nào, sao có thể tùy tiện xúc phạm đến?
"Anh Lục, đừng đùa nữa, trên đời này không có người nào có tư cách đóng vai Vân Thiên Thần Quân đâu, chắc chắn là không có một ai." Trên mặt Lý Thành Phong tràn đầy vẻ cung kính nói.
Vân Thiên Thần Quân là anh hùng của Long Quốc, người đứng đầu cả nước, bất kể là trường hợp nào cũng không được lấy hắn ra bàn luận, đây là sự tôn trọng đối với Vân Thiên Thần Quân.
Chứ nói gì đến việc đưa Vân Thiên Thần Quân lên màn ảnh.
Có lẽ chỉ có thể đợi đến lúc Vân Thiên Thần Quân trăm tuổi, mới có dùng một bài ca anh hùng để ca ngợi Vân Thiên Thần Quân, hơn nữa điều này phải dưới sự chỉ đạo của thủ lĩnh tối cao của Long Quốc.
Nếu không thì.
Chính là tội chết.
Tội chết đấy! Tuyệt đối không phải là nói quá đâu!
Nhìn thấy bộ dáng của anh ta, Lục Vân cười khổ nói: "Nhìn anh kia, làm như Vân Thiên Thần Quân đáng sợ như đại hồng thủy gì gì đó sao. Thật ra, dưới chiếc mặt nạ đầu rồng kia, Vân Thiên Thần Chủ cũng giống như anh thôu, có hai mắt một mũi một miệng, làm gì phải khẩn trương như vậy."
Lục Vân lắc lắc đầu, nhưng mà lời nói này càng là làm sắc mặt Lý Thành Phong biến đổi thêm, anh ta nói: "Lục tiên sinh, đó không phải vấn đề ngài ấy đáng sợ hay không, tôi cũng không sợ hãi ngài ấy, mà là, Thần Quân điện hạ không thể lăng mạ, tôi có thái độ này là xuất phát từ sự tôn kính ngài ấy."
Xuất phát từ sự tôn kính cho nên mới sợ hãi, nỗi sợ này căn bản không cùng một khái niệm với nỗi sợ hãi bình thường.
Lý Thành Phong chậm rãi nói: "Anh Lục, nghe lời khuyên của tôi, lời nói vừa rồi anh đừng nên nói lại lần thứ hai, huống chỉ chúng ta là người trong giới giải trí, lời nói và hành động càng phải cẩn trọng. Nhiều lúc rõ ràng không phải ý của chúng ta, nhưng sau khi có người tâm tư đen tối biến đổi ngữ cảnh của nó, chỉ một câu thôi cũng đủ giáng cho chúng ta một đòn trí mạng."