Một người mới đóng chính trong một bộ phim thường chỉ có hai trường hợp, thứ nhất có hậu thuẫn sau lưng, thứ hai là có hình tượng và khí chất đều cực kỳ nổi bật, hoàn toàn phù hợp với hình tượng nam chính trong bộ phim.
Lục Vân là người được nhà đầu tư đưa vào và hẳn là em trai của Tiêu Thấm. Vì thế, hắn có rất nhiều vốn liếng nhưng chắc chắn không phải vì những điều đó mà hắn được Trần Túc nhìn trúng.
Cái mà Trần Túc nhìn trúng chính là mị lực của chính Lục Vân.
Các diễn viên ở xung quanh, bất kể là nam hay nữ đều ngập tràn sự ghen tị khi nghe thấy Trần Túc nói rằng muốn biến Lục Vân trở thành nam chính.
Đây là những gì họ mơ ước.
Ai cũng rõ về năng lực của đạo diễn Trần, những người mới nổi tiếng đều mong muốn được anh ta nhìn trúng.
Đây rõ ràng là một cơ hội để thăng tiến một bước lên mây.
Thế nhưng Lục Vân lại từ chối.
Hắn từ chối rất đơn giản nên tâm trạng của ai cũng có phần khó chịu.
Vì cơ hội mà bọn họ coi là quý giá bị vứt bỏ như giày rách trước mặt Lục Vân.
Mọi con đường đều dẫn đến Rome nhưng có một số người đã được sinh ra ở Rome rồi.
Đây là hiện thực, một hiện thực vô cùng tàn nhẫn.
Lúc đầu, tất cả mọi người chỉ cảm thấy hận, hận vì sao cơ hội này không rơi vào người bọn họ, hận tại sao Lục Vân rõ ràng có được cơ hội tốt như vậy mà lại không trân trọng.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, họ lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.