Gió trên đỉnh núi rất mạnh, vạt áo sườn xám của Tiêu Thấm thỉnh thoảng lại bị thổi bay, lộ ra một mảng lớn làn da trắng nõn mịn màng, đôi chân xinh đẹp hoàn mỹ như sứ ngọc.
Loại cảnh tượng này chắc chắn là một sự cám dỗ chết người đối với những người đàn ông cuồng chân.
Đáng tiếc Lục Vân không phải... có lẽ là không phải, đúng không?
Hắn chỉ thấy tỉ lệ cơ thể và vòng eo của chị sáu có thể sánh ngang với chị bảy Lạc Ly rồi.
Lạc Ly là một võ giả, quanh năm tập luyện nên không luôn duy trì vóc dáng đẹp, trong khi Tiêu 'Thấm phải kiểm soát chặt chẽ vóc dáng của mình vì lý do nghề nghiệp.
Hai người mười lăm năm không gặp, bắt đầu ôn lại tình xưa trên đỉnh núi.
Gió to thế nào cũng không sao. Lúc đầu, khi chiếc sườn xám của Tiêu Thấm bị gió thổi bay, hắn sẽ kéo nó lại và dè dặt giữ nó lại, sau vài lần như vậy hắn không thèm để ý tới nó nữa.
Dù sao Lục Vân cũng rất thích xem.
Tiêu Thấm đột nhiên nghĩ tới cô ấy bị Lục Vân bắt cóc một cách kỳ lạ như vậy, chäc chắn đoàn làm phim đang rất lo lắng, còn có quản lý của cô, chị Hồng có thể cũng đang rất lo cô xảy ra chuyện.
Cho nên cô phải gọi điện thoại báo cho chị Hồng biết.
Nhìn xuống chiếc sườn xám trên người, Tiêu 'Thấm không khỏi cười gượng.
Để không bị điện thoại làm phiền khi quay phim, cô đã gửi điện thoại di động cho chị Hồng giữ, vì vậy giờ cô đành phải nhìn về phía Lục Vân nhờ giúp đỡ.
"Nếu không thì, tiểu Lục Vân, chúng ta xuống núi đi, đi lâu như vậy sợ mọi người trong đoàn làm phim đang rất lo, hơn nữa nơi này gió lớn như vậy, chị mặc bộ sườn xám này cũng không tiện... Còn có, lão đại lưu manh ơi, chắc là em nhìn đủ rồi đúng không?"
Tiêu Thấm mắt sáng như sao, vừa nhìn một cái đã nhìn ra bản chất lưu manh của Lục Vân.
Hơn nữa còn là đại lưu manh. Nhìn một cái thì thôi đi, làm gì có ai cứ nhìn