Chỉ cần ai đó dám có ý nghĩ xấu xa với người hẳn quan tâm thì hắn sẽ giáng một đòn sấm sét cho đối phương ngay tức khắc!
Đó chính là tính cách của Lục Vân.
Diệp Khuynh Thành hiểu khá rõ về hắn nên trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp.
Có một người em trai như vậy, đời này thực sự không có gì hối tiếc.
Lắng lặng nghe Lâm Thanh Đàn nói xong, tâm tình của Diệp Khuynh Thành cũng không có gì thay đổi nhiều. Ngược lại, cô hỏi: “Nếu như bên trên thật sự điều tra ra chuyện này thì em sẽ làm thế nào?”
Lâm Thanh Đàn không chút do dự nói: “Vì bảo vệ em mà em trai đã giết người, vì vậy em sẽ nhận tội thay em ấy và nói rằng em đã giết người đàn ông Nhật Bản đó bằng cách hạ độc.”
Cô đã suy nghĩ về chuyện này cả ngày cho nên cô rất chắc chăn về câu trả lời của mình.
Diệp Khuynh Thành chớp mắt nói: “Em tốt với tên nhóc xấu xa đó thật. Dù sao thì hẳn ngày nào cũng gào lên đòi cưới chị gái làm vợ. Hay là sau khi cơn phong ba này qua đi, em gả cho hắn được không?”
“Chị cả!"
Sắc mặt của Lâm Thanh Đàn trầm xuống, cô nói: “Em đang nói chuyện nghiêm túc với chị, vậy mà chị lại đùa giỡn như vậy?”
“Được rồi, chị không đùa nữa”
Diệp Khuynh Thành cố nén cười, cô nói: “Nếu như em thật sự muốn nhận tội thay hắn thì chị nghĩ em nên chủ động tự thú trước khi bên trên điều tra.”
Lâm Thanh Đàn cau mày.
Một lúc sau, cô lấy điện thoại di động ra và nói: “Chị, chị nói đúng. Em nên chủ động tự thú. Bây giờ em sẽ gọi 110 và giải thích tình hình cho họ.”
Đúng lúc này, Diệp Khuynh Thành đột nhiên giật lấy điện thoại di động của Lâm Thanh Đàn, cô trợn mắt nói: “Lâm Thanh Đàn, em đúng là ngực to não phẳng. Em không biết là chị đang nói đùa hả?”
“Ý của chị là?” Lâm Thanh Đàn khó hiểu. Diệp Khuynh Thành khẽ thở dài một tiếng, sau đó nói với giọng điệu phức tạp: “ Em đã từng nghe đến cái tên Vân Thiên Thần Quân chưa?”
“Vân Thiên Thần Quân?”