Lục Vân rõ ràng là rãnh rỗi sinh nông nỗi.
Nếu đổi lại là người bình thường, khẳng định đã sớm măng hẳn lưu manh sau đó đá hẳn ra bên ngoài.
Nhưng Lâm Thanh Đàn vẫn ôn nhu nhỏ nhẹ, dường như vĩnh viễn không biết tức giận.
Tính cách như vậy, kỳ thật rất dễ chịu thiệt.
Lục Vân thật sự không đành lòng trêu chọc chị hai, vì thế gọi điện thoại cho Diệp Khuynh Thành, một là báo bình an cho cô, nói mình đã từ sòng bạc an toàn đi ra, hai là muốn cô giúp mình giải thích thân phận.
Sau khi Lâm Thanh Đàn biết được chân tướng, lạch cạch một tiếng, điện thoại rơi xuống đất.
Hốc mắt lập tức ươn ướt.
Trách không được quen thuộc như vậy, hóa ra không phải ảo giác.
Hai chị em ôm nhau, sau đó thì nói về những chuyện xưa
Lục Vân nhớ lại nói ra: "Chị hai, còn nhớ khi còn bé chúng †a chơi trò ai nhảy xa hơn, chị không cẩn thận đũng quần bị xé rách, em cười chị một trận, kết quả mấy ngày liền chị đều không để ý đến em."
Lâm Thanh Đàn không ngờ Lục Vân còn nhớ rõ chuyện này, đỏ mặt, ngụy biện nói: "Nói bừa, đó rõ ràng là chị cả không phải chị”
“Lâm Thanh Đàn! Chị còn chưa cúp điện thoại, em đã dám hät nước bẩn lên người chị, xem lần sau chị xử lý em như thế nào!”
Lúc này trong điện thoại di động đột nhiên truyền đến thanh âm lạnh như băng của Diệp Khuynh Thành.
Lâm Thanh Đàn lúc này mới phản ứng lại, vừa rồi quá mức kích động, quên cúp điện thoại, vì vậy vội vàng sửa lại: "Vậy có thể là em nhớ lầm, chắc là chị tư của cậu..."