Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 295: Đàn ông thì phải cứng rắn




Mặc dù có một số hiểu lầm nhỏ nhưng kết quả vẫn rất tốt.

Tâm trạng chán nản của Long Diệc Tuyết bị cuốn đi.

Sau khi Tiêu Thấm thay chiếc sườn xám ra, ba người họ cùng nhau rời khỏi phim trường.

Tiêu Thấm vẫn đội mũ chống nắng và đeo khẩu trang. Không phải để tránh các tay săn ảnh, mà để tránh gây sự chú ý của những người qua đường.

Về phần Lục Vân và Long Diệc Tuyết.

Người qua đường hoàn toàn không biết họ, vì vậy không cần phải che giấu.

Vừa rời khỏi đoàn phim không xa.

Lục Vân cười nhẹ và nói: "Lại có một kẻ có mắt không tròng theo dõi chúng ta."

Tiêu Thấm bình tĩnh nói: "Đây không phải là điều bình thường sao? Những tay săn ảnh đó dựa vào việc này để kiếm sống mà."

Cô đã sớm quen với việc này.

Nhưng sau đó.

Đôi mắt đẹp dịu dàng của Tiêu Thấm lóe lên một tia giảo hoạt, cô nói: "Haizz, ban đầu quay phim chỉ vì sở thích, nhưng ai mà ngờ quay phim cho vui lại nổi tiếng như vậy, vừa nổi tiếng thì những rắc rối cũng lần lượt kéo nhau đến."

Nhất thời Lục Vân lạnh lùng liếc nhìn cô một cái.

Chị sáu học theo văn học Versailles* khi nào vậy. (Tương tự với từ Flex, nghĩa là khoe khoang kiểu khiêm tốn)

Chẳng mấy chốc, hắn đã biết Tiêu Thấm muốn làm gì.

Sau khi Tiêu Thấm nói xong, bỗng nhiên thân hình xinh đẹp lách nhẹ một cái, thay đổi vị trí với Long Diệc Tuyết, hơn nữa còn cố ý đẩy đẩy cô ấy, nói: "Phiền não của người nổi tiếng là không dám tùy tiện đi dạo phố với đàn ông, rất dễ bị truyền thông giải trí lợi dụng để thổi phồng lên."

Vốn dĩ chỗ ba người đứng lúc đầu là Tiêu Thấm ở giữa, Lục Vân và Long Nghệ Tuyết ở hai bên, sau khi cô đổi vị trí thì Long Diệc Tuyết đã bị đẩy vào giữa.

Và theo cú đẩy của Tiêu Thấm, cơ thể yêu kiều của Long Diệc Tuyết va vào cơ thể của Lục Vân.

Ý đồ không nên thể hiện rõ ràng.

Má Long Diệc Tuyết ửng hồng.

Lục Vân mặt không đổi sắc nói: "Chị sáu, thật sự em không biết nên đánh giá kỹ năng diễn xuất của chị như thế nào. Bình thường chị quay phim rất lợi hại mà, sao lại hành động lộ liễu thế, diễn còn tệ hơn mấy tiểu thịt tươi* nữa."( người mới)



Bọn họ đã đi dạo phố cùng nhau biết bao nhiêu lần rồi, cũng không thấy Tiêu Thấm bảo bị người ta đồn nhảm, nhưng hôm nay có cả Long Diệc Tuyết đi theo mà cô lại sợ sao?

Có cần diễn giả đến như vậy không

Tiêu Thấm giả vờ ngốc nghếch, nói: "Cái gì? Tiểu Lục Vân, em đang nói gì vậy? Chị không nghe thấy em đang nói gì. Gió ở đây mạnh quá, đứng cách hơn hai mét nên không thể nghe rõ."

"..."

Chị gái hư hỏng.

Long Diệc Tuyết bị Tiêu Thấm đẩy một phát, sau khi va vào cơ thể của Lục Vân, thì cô nhanh chóng bật ra như bị điện giật, nhịp tim không ngừng tăng tốc.

Thực cứng cáp

Cơ bắp của hắn thực sự rất cứng cáp.

Lục Vân trông không giống cường tráng lắm, nhưng cơ bắp dưới lớp quần áo rất phát triển.

Vừa rồi Long Diệc Tuyết va phải cánh tay hắn, có thể cảm nhận rõ ràng cơ bắp trên cánh tay Lục Vân vô cùng khỏe khoắn và vững chắc, nếu không thì Long Diệc Tuyết sẽ phải lảo đảo thêm một chút, không thể nào đứng vững nhanh như vậy được.

Nếu Lục Vân biết suy nghĩ của Long Diệc Tuyết, chắc chắn sẽ tự luyến một hồi lâu.

Đàn ông là lá chắn vững chắc cho người phụ nữ, nếu không cứng rắn thì làm sao được?

Phải thật cứng rắn!

Long Diệc Tuyết đang suy nghĩ lung tung, thì Lục Vân đột nhiên trầm giọng nói: "Người đi theo chúng ta lần này không phải là paparazzi bình thường mà là một võ giả."

Sắc mặt Long Nhất Tuyết hơi thay đổi, nói: "Vậy chúng ta nên làm thế nào?"

"Cô và chị sáu đi trước đi, tôi sẽ xử lý hắn ta... "

Lục Vân vừa nói đến đây, khóe miệng đột nhiên hiện lên một nụ cười, nói: "Không cần nữa, hắn ta đã chờ không nổi muốn ra tay ngay rồi."

Lục Vân cảm giác được hơi thở nội lực đang cuộn trào của đối phương.

Quả nhiên.

Lục Vân vừa dứt lời, sau lưng đột nhiên truyền đến một trận gió mạnh, chỉ thấy một bóng người lao về phía họ giống như diều hâu săn mồi, năm ngón tay cong lên như móng vuốt vô cùng sắc bén.

Xông thẳng đến đầu Lục Vân.

Tốc độ vô cùng nhanh!



Người bình thường chắc chắn sẽ không kịp phản ứng, nhưng Lục Vân đã sớm phát hiện, khi năm ngón tay của hắn ta rơi xuống, Lục Vân đột nhiên quay người lại, bất ngờ tung ra một cú đấm.

Ầm!

Cơ thể người lao đến chấn động mạnh, bay ra phía sau mấy bước, nhìn lại cơ thể Lục Vân vẫn vững vàng như bàn đá, ánh mắt hắn ta liền tối sầm lại, nói: "Cậu là võ giả, không phải là người tu đạo?"

Người ra tay là Cao Phong .

Đệ tử của Bạch Long Vương.

Dự định ban đầu của hắn ta là nhanh chóng giết chết Lục Vân rồi rời khỏi hiện trường, hoàn toàn không muốn lãng phí thời gian.

Người tu đạo chỉ quan tâm đến đạo thuật, mà không chú ý đến việc rèn luyện thân thể.

Trong mắt Hóa Cảnh tông sư, nếu một người tu đạo không thể sử dụng được đạo pháp thì thân thể xương cốt của người đó chẳng khác nào một người già yếu.

Cao Phong thậm chí không muốn giao chiến gì với Lục Vân, sau khi xác định là hắn thì lập tức phát động công kích mạnh mẽ.

Vốn dĩ hắn ta nghỉ chỉ trong một vài giây là xong.

Nhưng ai biết được, Lục Vân lại có thể phản ứng nhanh như vậy, từ lực đạo trong chiêu vừa rồi có thể nhìn ra được, thể lực của hắn không yếu, hoàn toàn không giống như người tu đạo, mà ngược lại càng giống như một võ giả.

"Cao Phong, anh thật to gan!"

Lúc này, Long Diệc Tuyết mới kịp phản ứng lại, hướng về phía Cao Phong mà gầm lên một tiếng.

Bạch Long Vương là chỗ dựa của Đàm gia, chuyện này ở kinh thành cũng không phải là bí mật gì, hơn nữa đây là do Đàm gia chủ động công khai ra ngoài, mục đích chủ yếu là nói cho những nhà hào môn khác ở kinh thành biết, Đàm gia đã tìm được người chống lưng, để những nhà đó biết điều một chút.

Long gia và Đàm gia âm thầm đấu đá nhiều năm như vậy, đương nhiên họ đã tìm hiểu rõ ràng về người chống lưng cho Đàm gia, thế lực của Bạch Long Vương.

Cho nên việc Long Diệc Tuyết biết Cao Phong cũng là chuyện bình thường.

Nghe có người gọi tên mình, Cao Phong hơi sửng sốt, ánh mắt rơi vào trên người Long Diệc Tuyết, chăm chú nhìn một hồi, đột nhiên cười lạnh nói: "Thì ra là tiểu thư của Long gia, không ở lại kinh thành với ông nội sắp chết của cô đi, chạy đến Giang Nam làm gì?"

"Làm càn, sức khỏe ông nội tôi tốt lắm, tôi thấy anh mới là sắp chết đấy!" Long Diệc Tuyết nhướng mày, quát mắng.

"Ha ha, tôi không thích lãng phí thời gian với một tiểu nha đầu như cô, mục tiêu hôm nay của tôi không phải là cô, tôi khuyên cô đừng nhúng tay vào chuyện của người khác!" Cao Phong cười lạnh nói.

Giây tiếp theo.

Ánh mắt sắc bén của hắn ta lần nữa đâm về phía Lục Vân, quát: "Nhãi con, cậu cũng có chút bản lĩnh đấy, có thể ngăn cản năm phần công lực của tôi, nhưng, cũng chỉ có như vậy mà thôi, lại đây để tôi dẫn cậu đến chỗ chết!"