Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 235: Thần công không tên, ma pháp?




Tà linh giáo chủ có phong cách táo bạo, xưa nay bởi vì muốn ngâm mình bên trong huyết vạc để tu luyện, cho nên việc không mặc quần áo là chuyện rất bình thường.

Hơn nữa ông ta vô cùng tự hào.

Nó có thể được mô tả như một điều lớn lao.

Ngay cả khi chơi đùa với nữ sủng ở trước mặt nhiều tín đồ, cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào.

Thật bất ngờ.

Lục Vân chỉ thờ ơ nhìn ông ta một cái, sau đó nói đùa: "Thứ chỉ dài một hai tấc, cũng đừng nên lấy ra, làm mình thấy xấu hổ chứ."

Chỉ dài một hai tấc?

Tà linh giáo chủ sửng sốt một chút, lập tức ý thức được hắn đang nói mình ngắn….!

Là đàn ông, điều tối kỵ nhất chính là nghe thấy hai từ một là ngắn hai là nhanh.

Đó là tôn nghiêm của một người đàn ông.

Những gì Lục Vân vừa nói rõ ràng là vô cùng tàn nhẫn, hắn trực tiếp chà đạp lên sự tôn nghiêm của Tà linh giáo chủ.

Thật là đáng chết !

Tà linh giáo chủ mắng một tiếng, bất ngờ hai tay nắm lại thành quyền đánh ra, nơi quyền đó đấm đáp xuống, một bóng ma huyết long đáng sợ ngưng tụ lại.

Hung ác!

Mạnh mẽ!

Tanh tưởi mùi máu!

"Luyện khí cửu giai?"

Thấy Tà linh giáo chủ ra tay, Lục Vân cũng thu liễm lại vẻ mặt giễu cợt, tập trung lại vài phần.

Không phải vì hắn sợ thực lực của đối thủ, mà bởi vì Tà linh giáo chủ trước mặt là người tu luyện mà Lục Vân đối đầu.

Đây là một sự kiện rất đáng nhớ.

Vì vậy, Lục Vân đã sẵn sàng thực hiện nó một cách nghiêm túc.

Thần công không tên đang vận chuyển trong cơ thể.

Bùm!

Hai nắm đấm của hắn, trào ra những đạo chân khí, chân khí của hắn có màu xanh lam cổ xưa, dịu hơn nhiều so với chân khí đỏ như máu của Tà linh giáo chủ.

Lục Vân áp chế tu vi của mình đến Luyện Khí cửu giai.



Hắn muốn so sánh ở cùng một cấp độ, bản thân là thần công không tên còn đối phương là huyết tinh công pháp, cuối cùng là ai mạnh ai yếu.

"Thằng nhóc, tự tìm đường chết!"

Tất nhiên Tà linh giáo chủ không biết Lục Vân đã áp chế tu vi của mình, ông ta cho rằng tu vi của hắn cũng giống như mình đều là luyện khí cửu giai.

Trong hệ thống người tu luyện, cùng một cảnh giới, chân khí của những kẻ tu luyện tà ác thường độc đoán và hung bạo hơn, vì vậy xét về thực lực tổng thể, những kẻ tu luyện tà ác phải mạnh mẽ hơn.

Tà linh giáo chủ tu luyện, tất nhiên là tà phái ma pháp, nếu không cũng không cần phải dùng nhiều máu tươi như vậy để luyện tế.

Ông ta rất tự tin.

Huyết tinh ma pháp của ông ta, chỉ cần dùng một quyền sẽ có thể đánh gãy cánh tay của Lục Vân.

Trong nháy mắt.

Nắm đấm của cả hai cùng nhau oanh tạc cùng một chỗ.

Đùng!

Một tiếng động lớn vang lên, hai luồng chân khí với màu sắc riêng biệt điên cuồng va chạm vào nhau, phun ra những vòng lửa chân khí lộng lẫy vô song, nhưng mùi hương tỏa ra lại không mấy dễ chịu.

Sau khi chân khí của Tà linh giáo chủ phát nổ, liền phát ra một mùi máu tươi.

Cực kì phong phú.

"Ha ha, nhãi con, nếu cậu đã là người tu luyện, không lẽ cậu không hiểu một đạo lý, ở cùng cảnh giới tuyệt đối không được giao đấu với tu sĩ tà phái?"

Tà linh giáo chủ cười to một tiếng

Nhưng trong giây tiếp theo, biểu cảm của ông ta thay đổi chóng mặt.

Thậm chí có thể dùng từ kinh hãi để hình dung.

Bởi vì ông ta nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ.

Chân khí màu máu của ông ta đang bị thôn phệ!

Thôn phệ?

Sao có thể như thế được!

Hai mắt Tà linh giáo chủ đột nhiên trợn to, kinh hãi nói: "Thằng nhãi, cậu tu luyện công pháp gì?"

Thôn phệ chân khí là có ý gì?

Có nghĩa là Lục Vân đang tu luyện công pháp thậm chí so với huyết tinh ma pháp của Tà linh giáo chủ còn bá đạo hơn!



Nói cách khác.

Lục Vân hắn cũng đang tu luyện ma công!

Tuy nhiên, điều khiến Tà linh giáo chủ chưa lí giải được là ma pháp vốn dĩ không có màu này.

Tà phái công pháp, sau khi tu luyện chỉ có hai màu, một là giống như Tà linh giáo chủ, màu máu tươi, hai là màu đen, điểm mấu chốt nhất là khí tức hung hãn bá đạo.

Nhưng màu sắc chân khí của Lục Vân là màu xanh lam cổ xưa, đó là chân khí tinh khiết và thuần tuý được ngưng tụ bởi tu sĩ chính phái.

Điều kỳ lạ nhất là.

Chân khí của Lục Vân lúc đầu làm cho tên Tà linh giáo chủ cảm giác rất nhẹ, khiến ông ta ảo tưởng có thể dễ dàng nghiền nát Lục Vân, nhưng đến khi thực chiến, ông ta mới phát hiện không phải như vậy.

Những chân khí màu xanh cổ xưa đó, bề ngoài trông có vẻ vô hại với con người và động vật, nhưng trên thực tế, khoảnh khắc chúng hòa quyện với chân khí màu máu thì nó dường như biến thành một lỗ đen vô tận, điên cuồng thôn phệ chân khí của Tà linh giáo chủ.

Làm sao tu sĩ chính phái có thể luyện công pháp như vậy?

Đây rõ ràng là ma công!

Ma công! !

"Cậu cũng là tu sĩ tà phái?"

Tà linh giáo chủ trợn to hai mắt không thể tin mà nói.

Lục Vân không trả lời câu hỏi của ông ta, chỉ khẽ cau mày.

Tình huống kỳ lạ này cũng vượt quá sức mong đợi của hắn.

Thần công không tên mà bản thân tu luyện thực sự có thể thôn phệ chân khí của đối thủ?

Và nó còn thôn phệ được cả chân khí tà phái bá đạo?

Nhớ lại lúc trước cùng Liễu Yên Nhi đùa giỡn, hắn đã lấy tất cả chân khí mà cuối cùng cô ấy mới ngưng tụ được, lúc ấy Liễu Yên Nhi rất là lo lắng nói, "chiêu này quá mức kỳ quái, chị sợ nó có gì đó không ổn".

Nhưng.

Thần công không tên này rõ ràng là do lão đạo sĩ truyền cho hắn, nếu công pháp này thật sự có vấn đề, thì vì sao ông ấy lại muốn hại mình?

Lục Vân không thể hiểu được.

Tại thời điểm này.

Tà linh giáo chủ đã chủ động rút lui, nhưng dù vậy, chân khí màu máu trong tay ông ta dường như bị ngắt kết nối, bị chân khí của Lục Vân hút sạch, nuốt chửng và đồng hóa.

"Mẹ kiếp, bất luận cậu là tu sĩ chính phái hay là tu sĩ tà phái, hôm nay bổn giáo chủ muốn cậu phải chết ở chỗ này! Đi!"

Tà linh giáo chủ đột nhiên giận dữ hét lên, nhất thời một đám khói màu đen quỷ dị bộc phát ra khỏi cơ thể ông ta. Một tiếng khịt… liền cắt đứt chân khí đang bị hút, giữ lại được vài phần chân khí tàn dư trong cơ thể Tà linh giáo chủ.