Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 145: Hứa Thuần biết tội!




Lục Vân vừa nói ra lời này thì toàn trường yên tĩnh… Thứ thiểu năng trí tuệ?

Thằng ranh này dám mắng hộ pháp Võ Minh khu Giang Nam là thiểu năng trí tuệ? Cái này có khác gì chọc thủng cả trời không?

Hắn điên rồi sao!

Mọi người trong Hùng gia hoàn toàn không nói gì, Hùng Nhật Huy lại hò hét trong lòng một tiếng: Mắng tốt lắm, xem lần này chú Thuần đánh chết mày như thế nào, ha ha...

Vì thế anh ta thêm mắm thêm muối mà nói: “Chú Thuần, có nghe thấy không, thằng nhãi này kiêu ngạo lắm, hắn căn bản không coi chú ra gì cả!”

Hứa Thuần vốn đã rất giận, dù sao ông ta có thân phận cao quý, trừ minh chủ ra thì chưa từng có người nào dám bất kính với ông ta như vậy, lúc này nghe thấy Hùng Nhật Huy nói thế thì lập tức như lửa cháy đổ thêm dầu, khí thế cả người như khí cầu bành trướng tới cực điểm, ầm ầm bùng nổ.

Tu võ giả, cao cấp!

Tu võ giả từ cấp một đến ba thuộc về nhập môn; bốn đến sáu thuộc về cường giả; bảy đến chín đã là dạng rất lợi hại, cũng chính là cảnh giới hiện giờ của Hứa Thuần.

Mà trên cấp chín lại là Hoá Cảnh, có thể trở thành một Tông Sư.

Dưới Võ Minh Long quốc được thiết lập tổng cộng thành năm phân khu, lần lượt là căn cứ Võ Minh khu Hoa Trung, khu Giang Nam, khu Đông Hải, khu Long Bắc và khu Tây Sa.

Minh chủ năm phân khu lớn đều là tông sư Hoá Cảnh, bên dưới là tứ đại hộ pháp, đều là tu võ giả cao cấp.

Hứa Thuần là một trong tứ đại hộ pháp khu Giang Nam của Võ Minh, có thể nói địa vị rất cao, nhưng trong mắt Lục Vân, ông ta lại không đáng nhắc tới, chỉ thấy hắn ngang nhiên đối đầu với khí thế hùng mạnh của Hứa Thuần mà đi về phía trước.

“Nếu ông không nhúng tay thì có lẽ hôm nay tôi chỉ lấy hai chân của Hùng Nhật Huy, nhưng thực đáng tiếc, bởi vì ông xen vào chuyện của người khác nên tôi sẽ nhận lấy mạng chó của hắn.”

“Cậu dám...”

Răng rắc!

Hứa Thuần còn chưa kịp nói xong lời cảnh cáo thì Lục Vân lại đột nhiên xuất hiện trước mặt Hùng Nhật Huy, một chân dẫm đứt cổ anh ta.

Không phải Lục Vân lạm sát kẻ vô tội, mà là vì vừa rồi khi Hùng Nhật Huy quay đầu lại, trong mắt lộ ra sát ý, là loại sát ý muốn trả thù.



Lục Vân không có khả năng để lại tai hoạ ngầm này, cho dù không suy xét cho bản thân cũng phải suy nghĩ cho các chị, cho nên hắn không khách sáo mà nhận lấy mạng của Hùng Nhật Huy.

Nơi đây trở nên yên tĩnh đến lạ thường, hình như mọi người còn chưa phản ứng kịp là Lục Vân dám đánh chết Hùng Nhật Huy ngay trước mặt Võ Minh hộ pháp.

“Con của tôi...” Một lúc lâu sau, Hùng Phó bỗng tỉnh táo lại, nhào đến trước thi thể Hùng Nhật Huy mà khóc lóc thảm thiết.

Hứa Thuần cũng ngơ ra, có nằm mơ ông ta cũng không ngờ lá gan của Lục Vân lại to đến như vậy, dám làm lơ cảnh cáo của ông ta mà giết người trước mặt mọi người.

“Tôi tuyên bố hiện tại cậu đã bị liệt vào danh sách tội phạm bị truy nã cấp A của Võ Minh, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, nếu không thì giết ngay tại chỗ!”

Sự uy nghiêm của Hứa Thuần đã bị khiêu khích nghiêm trọng, đương trường tuyên bố Lục Vân trở thành tội phạm bị Võ Minh truy nã, chỉ cần trở về lập công văn, truyền lên hệ thống điện tử Võ Minh thì Lục Vân sẽ trở thành đối tượng Võ Minh đuổi bắt khắp Long quốc.

Hứa Thuần có quyền này.

Nhưng khi Hứa Thuần nói ra lời sáo rỗng đó, chuẩn bị tiến hành tiền trảm hậu tấu thì lại nghe Lục Vân cười lạnh một tiếng và nói: “Tội phạm truy nã cấp A... Ha hả, ai cho ông lá gan hạ lệnh truy nã tôi?”

Ầm vang!

Khí thế trên người Lục Vân bỗng bùng lên, chỉ thoáng chốc cả sảnh Hùng gia như nổi lên cuồng phong, dòng khí vô cùng mãnh liệt trực tiếp đẩy Hứa Thuần lui mấy chục mét.

Thật là khủng khiếp!

Mọi người trong Hùng gia đều kinh hãi thất sắc.

Triệu Lỗi lại bị sức mạnh của Lục Vân làm khiếp sợ, rốt cuộc người bạn chơi cùng khi còn nhỏ ở cô nhi viện đã trải qua chuyện gì, vừa là thần y lại là tu võ giả, quả thực không dám tưởng tượng!

Nhưng lần này người anh em của anh ta thật sự gây nên đại họa rồi!

Hứa Thuần ổn định thân thể, vẻ mặt hơi biến sắc.

Người khác chỉ biết Lục Vân khủng bố, lại không biết hắn khủng bố đến mức nào, bởi vì bọn họ không phải tu võ giả, nhưng Hứa Thuần không như vậy, ông ta có thể cảm giác ra đây rõ ràng chính là khí thế của tông sư Hoá Cảnh!

Lục Vân nên được liệt vào tội phạm bị truy nã cấp S!

Nếu để Mã Tam Gia biết suy nghĩ trong lòng Hứa Thuần thì nhất định sẽ cười nhạo ra tiếng.



Tông sư Hoá Cảnh?

Nói ra sợ dọa nát gan ông, Lục tiền bối rõ ràng chính là tu luyện giả!

Nhưng sau một lúc hoảng sợ ngắn ngủi, ánh mắt Hứa Thuần lại trầm xuống, nói: “Tông sư Hoá Cảnh, theo lý thuyết tôi nên gọi cậu một tiếng tiền bối, nhưng cậu đứng đối lập với Võ Minh, có được thực lực mạnh cũng không phải lý do để cậu lạm sát kẻ vô tội.”

Chụp mũ ghê gớm lắm!

Đây là cái mũ Hứa Thuần chụp lên đầu Lục Vân sau khi biết mình không địch lại, như vậy thì Hứa Thuần sẽ đứng ở mặt chính nghĩa, phía sau ông ta là Võ Minh của Long quốc.

Ở tổng bộ Võ Minh Long quốc còn có người mạnh hơn tông sư Hoá Cảnh tọa trấn, không sợ không đè được Lục Vân.

Đây là kịch bản bọn họ quen dùng, lấy thế ép người.

Cho nên dù cảnh giới của đám hộ pháp bọn họ không cao bằng tông sư Hoá Cảnh, nhưng đa số tông sư Hoá Cảnh nhìn thấy bọn họ vẫn sẽ nể chút mặt mũi, bởi vì tổng bộ Võ Minh có nhân vật khủng bố tọa trấn.

Nhưng Lục Vân nghe thấy lời này lại cảm thấy vô cùng châm chọc, ánh mắt lập tức như thanh kiếm đâm ra, quát: “Giỏi cho một Võ Minh Long quốc, các tướng sĩ bọn tôi rơi đầu chảy máu ở biên cảnh, kết quả lại nuôi ra như vậy đám sâu mọt kiếm lời trung gian lạm dụng chức quyền bỏ túi riêng như các người, còn dõng dạc nói giữ gìn chính nghĩa, ông lấy mặt chó từ đâu ra?”

Lục Vân rống lên một tiếng, khí chất lập tức thay đổi, cứ như một vị thần vương bễ nghễ nhìn xuống thiên hạ, tiếng quát chấn động trời xanh, khí sát phạt khủng bố đàn áp cả trời!

“Cậu...”

Hứa Thuần bỗng kinh hãi, lúc này trong lòng ông ta lại sinh ra một loại bản năng sợ hãi đối với Lục Vân, cứ như người đối diện thật sự là một vị vua cái thế vô song, làm ông ta nhịn không được có xúc động muốn quỳ mọp xuống bái lạy.

Rốt cuộc là vì sao?

Hứa Thuần có mười cái đầu cũng nghĩ không ra.

“Xem cho kỹ đây là thứ gì?”

Lúc này Lục Vân đột nhiên vứt ra một vật có ánh vàng kim, Hứa Thuần chụp lấy, rốt cuộc cũng không nén được sợ hãi trong lòng, rầm một tiếng quỳ rạp xuống, hai đầu gối đập mạnh xuống đất.

“Hứa Thuần biết tội!”