Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 127: Ở rể, lão đại ngầm?




Sau khi đánh tên trộm một trận thừa sống thiếu chết, Lục Vân nhìn chiếc yên xe đạp bị bẩn và lâm vào trầm tư.

  

Cuối cùng, hắn cắn răng và đưa ra một quyết định trọng đại.

  

Hắn sẽ gỡ chiếc yên xe ra và thay cái mới!

  

Đồng thời, hắn sẽ mua một chiếc khóa chữ U mới!

  

Khi đến cửa hàng sửa xe đạp, sau khi giải thích một hồi với chủ cửa hàng, Lục Vân đứng đợi bên đường một lúc. Chợt hắn nghe thấy một giọng nói: “Xin hỏi…Cậu có phải là Lục Vân không?”

  

Lục Vân quay đầu lại và nhìn thanh niên mặc âu phục không lớn hơn hắn mấy tuổi với vẻ nghi ngờ: “Tôi là Lục Vân, còn anh là?”

  

“Hóa ra cậu đúng là Lục Vân thật. Tôi là Triệu Lôi, anh không nhớ tôi sao? Chúng ta sống ở cùng một cô nhi viện với nhau.”

  

Chàng trai trẻ tên là Triệu Lôi này vô cùng vui mừng sau khi nghe Lục Vân nói.

  

Triệu Lôi…

  

Hắn có một chút ấn tượng về cái tên này.

 

Rất nhanh.

 

Lục Vân chỉ nhớ ra rằng Triệu Lôi này thật sự ở cùng một cô nhi viện với hắn. Anh ta bằng tuổi chị Khuynh Thành và dường như có mối quan hệ rất tốt với hắn khi còn nhỏ.

  

“Trước đó, tôi từng tới thăm viện trưởng. Ông ấy có nhắc tới cậu, nói rằng cậu không hề chết trong trận hỏa hoạn đó. Vừa rồi nhìn thấy cậu quen quen nên mới tới hỏi thăm, thật không ngờ đúng là cậu thật…”

  

Vụ hỏa hoạn năm đó gây chấn động lớn, những đứa trẻ lớn hơn một chút ở trong cô nhi viện hầu như đều biết một trong những người bạn sống cùng là Lục Vân đã chết trong đám cháy.

  

Ấn tượng rất sâu sắc.

Triệu Lôi cũng vậy. Vì thế, sau khi nghe tin Lục Vân vẫn còn sống từ viện trưởng, anh ta cũng rất sốc.

  

Lục Vân cười nói: “Vận may của tôi cũng khá tốt, may mà được cứu thoát.”

 

Bạn cũ gặp lại nhau nên cũng có chút vui vẻ. Khi kể về cuộc sống hiện tại của mình, Triệu Lôi thở dài nói: “Mấy năm trước, tôi đã vào Hùng gia ở trên tỉnh. Tôi là con rể của nhà họ.”

  

“Anh ở rể?”

“Ừm, điều kiện của Hùng gia cũng không tệ. Năm đó bọn họ nói muốn tôi ở rể, tôi không ngần ngại mà đồng ý luôn.”

  

Nghe Triệu Lôi nói, vẻ mặt của Lục Vân khá vi diệu.



  

Ở rể!

  

Kết hôn với một nhà giàu có!

  

Vì thế, Lục Vân nói: “Nói vậy, chẳng phải anh là lão đại ngầm sao. Còn nếu đặt trong tiểu thuyết thì sẽ là giả heo ăn thịt hổ.”

  

“Sao cậu lại nói vậy?” Triệu Lôi nghi ngờ hỏi.

  

“Tôi nghe được điều đó từ một người bạn thích đọc truyện về con rể.”

  

“?”

“Ha ha…Xin lỗi, xem ra chúng ta không cùng tần số rồi.”

  

Triệu Lôi không để ý tới lời nói nhảm của Lục Vân mà chỉ thở dài nói: “Làm gì có lão đại ngầm nào. Chắc cậu không hiểu nỗi khổ của ở rể đâu, làm gì cũng phải nhìn mặt nhà vợ…”

  

Triệu Lôi giãi bày nỗi khổ.

 

Lục Vân bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc với hoàn cảnh của anh ta và cho rằng tiểu thuyết quả thực là lừa dối, đọc nhiều dễ mơ mộng.

  

Hai người trò chuyện một lúc rồi trao đổi thông tin liên lạc cho nhau. Triệu Lôi nói: “Lục Vân, khi nào rảnh, tôi sẽ đãi cậu một bữa. Dù sao đã lâu rồi chúng ta mới gặp mặt nhau.”

“Được.”

 

Lục Vân gật đầu đồng ý, sau đó dắt chiếc xe đạp của mình đi.

 

Nhìn bóng lưng của Lục Vân, Triệu Lôi vô cùng xúc động: “Lục Vân vẫn còn đi xe đạp sao. Mặc dù hoàn cảnh sống của mình không tốt lắm nhưng chí ít mình vẫn có thể sống trong một ngôi nhà sang trọng và lái xe hơi. Tuy không có gì phải phàn nàn nhưng…”

 

Không phải Lục Vân có người chị rất tốt tên là Diệp Khuynh Thành sao?

  

Nghe người ta nói rằng cô ấy sẽ mở thêm chi nhánh ở tỉnh, vậy sao không chăm sóc tốt cho Lục Vân? Cho dù có vô cảm đến đâu cũng không thể để người ta đi xe đạp thế chứ?

Triệu Lôi bối rối nhưng anh ta nhanh chóng lắc đầu và thầm nghĩ rằng sau nhiều năm như vậy, có lẽ bọn họ chỉ thân thiết với nhau lúc nhỏ còn khi lớn lên, hai bên xa cách cũng là chuyện bình thường.

Diệp gia.

  

Diệp Khuynh Thành đã biết tất cả những gì Lục Vân làm cho mình từ Quách Anh. Cô nở nụ cười: “Tiểu Lục Vân, đây có phải là bất ngờ lớn mà em chuẩn bị cho chị không?”

  

Cô đang vô cùng vui vẻ.

  

Vì vậy khi vợ chồng Diệp Hướng Vinh quay trở lại, khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Khuynh Thành lộ vẻ đắc ý.



 

Nhìn xem, đây là Tiểu Lục Vân của con, em ấy có năng lực hơn mọi người tưởng nhiều.

 

Khương Lam đi thẳng vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại với vẻ giận dỗi.

  

Diệp Hướng Vinh ngồi xuống ghế sô pha, cười cay đắng nói với Diệp Hướng Vinh: “Khuynh Thành, con đã biết Lục Vân chính là Vân Lộc đại sư chưa?”

 

“Con biết từ lâu rồi.”

  

Vẻ mặt của Diệp Hướng vinh càng chua chát: “Vậy tại sao con không nói cho ba mẹ biết?”

“Ba mẹ đã cho con cơ hội nói bao giờ chưa?”

 

Lời nói của Diệp Khuynh Thành khiến Diệp Hướng Vinh im lặng, tâm trạng của ông vô cùng phức tạp.

  

Đúng vậy!

  

Bọn họ chưa từng cho Khuynh Thành bất cứ một cơ hội nào cả.

 

Cứ mỗi lần nhắc đến tên Lục Vân, Khương Lam lại tỏ thái độ vô cùng ghét bỏ. Bà cho rằng hắn là một tên nhãi ngông cuồng không thể đứng lên mặt bàn.

  

Họ chưa từng cho Diệp Khuynh Thành một cơ hội giải thích.

  

Hơn nữa, nếu không có buổi đấu giá từ thiện hôm nay thì cho dù Diệp Khuynh Thành có nói Lục Vân là Vân Lộc đại sư thì bọn họ cũng chỉ chế giễu và hoàn toàn không hề tin.

  

Nhìn thấy vẻ mặt hối hận của Diệp Hướng Vinh, Diệp Khuynh Thành càng thêm tự hào: “Con cũng có thể nói thêm với ba rằng tiểu Lục Vân không chỉ là Vân Lộc đại sư mà em ấy còn là thầy của Dư Hồng Văn, một bậc thầy về Trung y. Vòng tròn cuộc sống của con không tệ như ba nghĩ đâu.”

 

Ầm ầm!

Đối với Diệp Hướng Vinh mà nói, câu nói này giống như quả bom nổ bùm một phát: “Ý con là…Vị thần y gây chấn động ở Giang Thành khoảng thời gian vừa rồi chính là Lục Vân ư?”

 

“Đúng vậy.”

Diệp Khuynh Thành gật đầu.

  

“Sao có thể…”

  

Trên mặt Diệp Hướng Vinh tràn ngập vẻ kinh ngạc, mất một hồi lâu vẫn chưa định thần lại được.

 

Hóa ra ngay từ đầu bọn họ đã sai.

  

Chỉ có thể trách rằng khi bọn họ nghe tin con gái mình còn sống, bọn họ vui mừng khôn xiết nhưng lại không hề nghĩ tới việc điều tra những người xung quanh Diệp Khuynh Thành. Trên thực tế, chỉ cần bọn họ chịu để ý một chút thì sẽ không khó để phát hiện ra Lục Vân chính là vị thần y của Giang Thành.