Trước đây, vì năng lực võ lực của Lâm Trạch Dương mà Văn Ca rất sợ anh. Nếu một người thực sự có năng lực võ lực siêu cấp mạnh mẽ thì anh ta có thể làm bất cứ điều gì anh ta muốn trong bất cứ lúc nào.
Nếu bạn có thể chạy nhanh hơn tốc độ của âm thanh thì đương nhiên bạn cũng không cần phải ngồi máy bay làm gì.
Nhưng bây giờ Văn Ca phát hiện, bản thân hắn đã không còn đơn giản là sợ Lâm Trạch Dương nữa. Một người có năng lực vũ lực mạnh đến mức khiến hắn tuyệt vọng, còn có thể dùng chiến thuật để mưu tính, nhưng nếu sự thông minh của người này cao bằng năng lực vũ lực của anh ta thì có phải sẽ khiến người ta tuyệt vọng sao?
Dùng một câu nói phổ biến hiện nay, người có xuất thân hơn bạn, có thiên phú hơn bạn, còn nỗ lực hơn bạn thậm chí còn đẹp trai hơn bạn. Chẳng nhẽ đây còn không phải là một loại tuyệt vọng trong cuộc đời sao?
Văn Ca hít một hơi thật sâu, sau đó nghiêm túc nhìn Lâm Trạch Dương và nói: "Chúng tôi thua rồi, thua thảm hại. Chúng tôi sẽ rời khỏi con tàu này theo như thoả thuận.”
Khi Văn Ca nói ra lời này, hắn không chỉ không cảm thấy hổ thẹn mà ngược lại còn cảm thấy bản thân như trút đi được gánh nặng, giống như cơ thể ngay lập tức nhẹ bẫng đi không ít.
Lâm Trạch Dương gật gật đầu, cũng không nói chuyện.
Sau đó, Văn Ca rời khỏi chỗ ngồi, nhiều hành khách khác trên khoang tàu không biết từ lúc nào cũng đã biến mất.
Nhìn qua một lượt, Lâm Trạch Dương cũng không nhịn được nhíu mày. Anh cũng không nghĩ tới trong khoang tàu này lại có một nửa là người của Không Môn.
Quả nhiên là truyền thừa môn phái của Cổ Lão thâm hậu không ai sánh bằng, nếu như cho rằng những môn phái này nhìn có vẻ yếu đuối là muốn ức hiếp bọn họ vậy thì những kẻ coi thường bọn họ sẽ phải nhận cái giá tương xứng.
Nhưng mà, cuối cùng thì mọi thứ đều đã yên bình trở lại.
Lâm Trạch Dương đang muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, chỉ còn hai trạm nữa là đến thị trấn nhỏ Long Tỉnh, có lẽ là khoảng một giờ đồng hồ nữa.
Anh cần phải suy nghĩ về những chuyện xảy ra sau khi anh vào thị trấn. Thành thật mà nói, Lâm Trạch Dương chỉ biết Tần Quân Dao ở gần Long Tỉnh, một thị trấn nhỏ ở Giang Nam, nhưng anh lại không biết chính xác cô ở đâu.
Hơn nữa, Lâm Trạch Dương cũng không biết nhiều về tình hình hiện tại của Tần Quân Dao, cũng không biết chuyện đã đến mức nào rồi. Anh càng không biết tập đoàn kia đang tiến hành làm gì.
Nhưng trong lúc Lâm Trạch Dương đang suy nghĩ thì có người đi tới.
Ông lão trước đấy Lâm Trạch Dương dùng ánh mắt cảnh cáo, nói chính xác hơn là thanh niên ngồi trước mặt ông ta. Người trẻ tuổi kia đứng dậy khỏi chỗ ngồi và hai mắt dán chặt trên người anh.
Lâm Trạch Dương một lần nữa không khỏi nhướng mày.
Ánh mắt của người trẻ tuổi kia cực kỳ sắc bén, giống như một con dao bay về phía bên này, không gian như rung chuyển, dường như có tiếng vù vù trong không khí.
Không nói đến cái khác, nhuệ khí của người này không có mấy người sánh được.
Người trẻ tuổi đi thẳng về phía Lâm Trạch Dương.
Anh không khỏi thở dài, vốn tưởng rằng giải quyết chuyện Không Môn xong thì hành trình về sau sẽ thuận lợi, nhưng anh không ngờ lại như vậy.
Tên của người trẻ tuổi là Cổ Nhĩ. Họ Cổ rất hiếm thấy, và thường những tên họ mang khí tức cổ xưa như vậy thường ẩn chứa đại biểu cho điều gì đó.
Cổ Nhĩ thật sự là đệ tử của một gia tộc Cổ Lão. Ông lão trước mặt là ông nội của Cổ Nhĩ và cũng là sư phụ của hắn ta.
Cổ Nhất quả thực đã là một ông già, nhưng bởi vì tu vi cao nên thật ra nhìn ông ta cũng chỉ khoảng năm mươi sáu mươi tuổi, căn bản không giống như một lão già.
Cổ Nhất đứng lên, không nhịn được mà nhìn về phía Cổ Nhĩ, hơi nhíu mày, trầm giọng nói: “Cổ Nhĩ, con muốn làm gì?”
Cổ Nhĩ nhìn Cổ Nhất bằng ánh mắt kiên định và nói: "Ông nội, con không vừa mắt tên kia. Anh ta quá kiêu ngạo rồi, vừa nãy anh ta còn dám nhìn ông như vậy."
Vẻ mặt Cổ Nhất lúc này mới bình thường trở lại, ông ta nói: "Người ta quả thực có thực lực này. Không nhìn xem Văn Ca của Không Môn còn ra mặt đánh nhau với anh ta, Văn Ca cũng không phải là cái tên tôm tép gì ở Không Môn.”
Nhưng Cổ Nhĩ lại lắc đầu nói: “Con không phục, không phải chỉ là một Không Môn sao? Con thừa nhận anh ta làm tốt hơn con. Nhưng nếu là con, con cũng có niềm tin tuyệt đối mình đủ để làm cho những kẻ đó chạy trốn. Vì vậy, con muốn dạy cho anh ta một bài học, để anh ta biết thế giới này núi còn có núi cao hơn, người cũng có người giỏi hơn. Đừng nghĩ rằng mình là đệ tử của gia tộc ẩn danh nào đó mà có thể chạy lung tung làm loạn. Trước mặt Cổ Thế Gia chúng ta, gia tộc ẩn danh chỉ là một đám hề mà thôi.”
Cổ Nhất không khỏi nhíu mày thật chặt, suy nghĩ một hồi, ông ta cũng không ngăn cản Cổ Nhĩ nữa. Trẻ tuổi nhiều năng lượng cũng không phải là điều xấu.
Xốc nổi dễ mắc sai lầm, nhưng nếu một người thậm chí còn không đủ can đảm để xốc nổi thì sẽ không bao giờ thành công trong bất cứ việc gì.
Vì vậy, Cổ Nhất quyết định để Cổ Nhĩ ra mặt.
“Cẩn thận một chút, đừng làm lớn chuyện.” Cổ Nhất nói với Cổ Nhĩ như vậy.
Cổ Nhĩ không gật đầu mà chỉ hơi nhếch miệng, cũng không trả lời Cổ Nhất. Làm lớn chuyện hơn còn phải xem kẻ to gan dám khiêu khích nhà họ Cổ bọn họ có khả năng như vậy hay không.
Cổ Nhĩ bước về phía Lâm Trạch Dương với sự tự tin tuyệt đối.
Không thể không nói, ở đây, cái gọi là Cổ Thế Gia không phải ám chỉ nhà họ Cổ mà là một thuật ngữ chung. Người dân trong thành phố có lẽ vẫn có người biết về gia tộc ẩn danh, bởi gia tộc ẩn danh ít nhiều vẫn có quan hệ với xã hội thành thị. Nhưng lại thật sự không có ai biết về Cổ Thế Gia.
Bởi vì Cổ Thế Gia là một gia tộc còn ẩn sâu hơn cả, họ gần như cắt đứt khỏi cuộc sống thành thị. Hay nói theo cách khác thì, cái gọi là gia tộc ẩn danh từ lâu đã chỉ là phục tùng của Cổ Thế Gia mà thôi.
Vì vậy, với tư cách là đệ tử của Cổ Thế Gia, Cổ Nhĩ đương nhiên kiêu ngạo đến mức có thể coi thường bất kỳ đệ tử nào của gia tộc ẩn danh, chưa kể đối phương cũng chỉ là đệ tử trạc tuổi với mình.