Pằng! Pằng! Pằng!
Tiếng súng lại vang lên lần nữa. Đương nhiên là ba tên cướp kia nổ sủng.
Trong khoảnh khắc ngay trước khi toa hành khách dần tối sầm lại, rõ ràng cả ba tên cướp đều nhìn thấy ánh mắt của Lâm Trạch Dương xảy ra sự thay đổi, cũng có vẻ như người đàn ông đó sắp lao về phía trước.
Ba tên cướp vốn đã vô cùng căng thẳng, lo lắng, nhìn thấy Lâm Trạch Dương lao về phía của mình, chúng đã vô thức mà nổ súng.
“Chết tiệt!” Một trong ba tên cướp kia chửi thề.
Sau đó toa hành khách lại rơi vào im lặng, chỉ còn lại những âm thanh ồn ào truyền đến từ bên ngoài toa hành khách, vào lúc này những người ở bên trong toa hành khách đều không dám thở mạnh, mà chỉ ôm đầu và thu người lại thật chặt, sợ bản thân mình sẽ gặp phải tai bay vạ gió, gánh chịu tai họa bất ngờ ập xuống.
Trong bóng tối, Lâm Trạch Dương đã nhảy lên cao, né tránh được những viên đạn, sau đó đáp xuống toa hành khách. Vốn dĩ động tác của Lâm Trạch Dương rất nhẹ nhàng, thêm vào đó, xung quanh lại rất ồn ào, cho nên căn bản là không thể phát hiện ra được Lâm Trạch Dương vẫn còn đứng ở đó.
Ngay đúng lúc này, đứa trẻ kia đã chạy thục mạng ở phía sau anh,
Lâm Trạch Dương không nhịn được mà khẽ nhíu đôi lông mày lại, nếu như lúc này anh không bắt được đứa trẻ kia thì liệu đứa trẻ đó có lấy tiền rồi bỏ chạy hay không? Bản thân anh sẽ thua cuộc so tài này.
Nhưng mà nếu như đuổi theo đứa trẻ đó, vậy thì anh phải làm gì với ba tên cướp ở trước mặt này đây? Chúng ta đã bỏ lỡ mất cơ hội tốt nhất, đương nhiên Lâm Trạch Dương vẫn còn có biện pháp để khống chế ba người này, nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ có lại được cơ hội tốt như bây giờ, lúc đó có thể sẽ để cho ba tên cướp kia bắn thêm vài phát nữa, khi đó có thể sẽ thật sự xảy ra tai nạn với người vô tội.
Lâm Trạch Dương chẳng do dự được bao lâu, mọi người đã lao về phía trước như tia chớp.
“Ah!” Một trong ba tên cướp chợt hét lên. Ngoài ra, hai tên cướp còn lại cũng rất bất ngờ, ngạc nhiên, bàn tay của họ đã đặt lên trên cò súng, họ đã sẵn sàng để có thể bắn bất cứ lúc nào. Đúng vậy, họ không thể nhìn thấy được mục tiêu là ai, cũng không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng họ vẫn lựa chọn việc nổ súng mà không chút do dự, bởi vì họ sợ hãi và đầy lo lắng.
Nhưng ngay khi ngón tay của họ vừa mới chạm vào cò súng, họ đột nhiên cảm thấy cổ tay đau nhói, một tay của họ lập tức mất hết sức lực, bình xịt đột nhiên rơi khỏi tay của họ.
Ah! Ah!
Hai người họ gần như hét lên cùng một lúc, rồi cũng ngã xuống đất cùng một lúc.
Lâm Trạch Dương lập tức quay người lại, chạy về phía của đứa trẻ.
Ngay khi đứa trẻ kia gần như đã bị ném ra khỏi toa hành khách, Lâm Trạch Dương bắt lấy đứa trẻ đó bằng một tay.
Lại ngay đúng vào thời điểm này, toa hành khách đã có ánh sáng trở lại, cuối cùng con tàu cũng đã đi qua đường hầm.
Cũng vào thời điểm này, lại có tiếng bước chân vang lên. Một số cảnh sát đang chạy về phía này, có lẽ là hai vị cảnh sát vừa rồi đã nhận được cuộc điện thoại kêu cứu.
Sau đó tất cả mọi người đều không khỏi ngẩn ngơ, sững sờ, ba tên cướp kia thật sự đã ngã gục xuống đất, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Mọi người đều không khỏi tập trung nhìn vào ba tên cướp kia.
Ánh mắt của Lâm Trạch Dương rơi trên cơ thể của đứa trẻ. Đứa trẻ quay đầu lại, nhìn Lâm Trạch Dương, nở nụ cười ngọt ngào với Lâm Trạch Dương, nói: “Chú ơi, cảm ơn chú vừa rồi đã bảo vệ con.”
Lâm Trạch Dương không khỏi nhíu đôi lông mày lại thật chặt, thả đứa trẻ ra, sau đó anh quay đầu lại nhìn vào trong toa hành khách.
Hóa ra là chiếc túi màu đen ở trên người của đứa trẻ này đã biến mất, không còn nhìn thấy đâu nữa, nhưng không phải là nó biến mất, mà là đứa trẻ đã đưa lại chiếc túi đó cho người của Khổng Môn bọn họ.
Lâm Trạch Dương quay lại là muốn tìm kiếm chiếc túi màu đen đó, nhưng mà bây giờ Lâm Trạch Dương phải tìm nó ở đâu chứ?
Trong cái toa hành khách này, rốt cuộc người của Khổng Môn là ai? Có bao nhiêu người là người của Khổng Môn? Lâm Trạch Dương thật sự chẳng biết gì về điều này, điều mà anh có thể biết được là, chắc chắn có rất nhiều người ở trong toa hành khách này là người của Khổng Môn.
Vậy nên, cách duy nhất mà Lâm Trạch Dương có thể làm bây giờ là tìm kiếm, lục soát từng người một, nhưng liệu Lâm Trạch Dương có thật sự có được quyền lực lớn đến như vậy hay không? Rõ ràng là không, hơn nữa, lúc này cảnh sát cũng đã đến rồi, chắc chắn các thành viên của đội ngũ nhân viên và nhân viên cảnh sát* đều đã lao tới đây, nếu Lâm Trạch Dương làm như vậy, có thể anh sẽ lập tức trở thành kẻ thù của tất cả mọi người.
*乘警 /chéngjǐng/ (thừa cảnh): cảnh sát trên tàu hỏa - là lực lượng thực thi pháp luật hành chính có vũ trang được các cơ quan công an đường sắt và vận tải cử đến để quản lý an ninh trên tàu khách.
Lâm Trạch Dương không khỏi nhìn về phía của Văn Ca.
Trên khuôn mặt của Văn Ca là nụ cười, hắn nhún vai, như thể muốn nói, tôi không còn lựa chọn nào khác, đây là một cuộc thi so tài, nếu có bản lĩnh thì anh cứ đến tìm.
Lâm Trạch Dương hít một hơi thật sâu, tự ổn định lại tâm trạng của bản thân.
Sau đó, Lâm Trạch Dương đột nhiên ngồi xổm xuống.
Quả nhiên, ở dưới đất cách nơi đứa trẻ kia vừa mới bị bắt không quá xa, có một chiếc túi màu đen, Lâm Trạch Dương đưa tay chộp lấy cái túi đó.
Văn Ca không nhịn được mà nhíu đôi lông mày lại thật chặt, đứa trẻ kia cũng có vẻ mặt khó chịu, chán nản và thất vọng, thậm chí ở trong ánh mắt của đứa trẻ đó còn có vẻ ác ý chỉ nhắm vào Lâm Trạch Dương.
Làm thế nào mà cuối cùng cái tên này lại phát hiện ra điều đó chứ? Biểu hiện vừa rồi của anh ta vẫn còn rất tốt mà, đơn giản là hoàn hảo, không thể chê vào đâu được*.
*天衣无缝 /tiānyīwúfèng/ (Thiên y vô phùng): ban đầu là dùng để chỉ quần áo của tiên nữ mặc không hề có khe hở, sau này người ta còn dùng để chỉ những kế hoạch, những tác phẩm thơ văn,... cực kỳ hoàn hảo, nghiêm ngặt, không hề có bất kỳ sai sót hay thiếu sót nào cả.
Cho dù nhìn thế nào đi chăng nữa, Lâm Trạch Dương đều sẽ nghĩ rằng chiếc túi kia đã bị một người nào đó của Khổng Môn lấy đi mất.
Rất nhanh sau đó, những nhân viên cảnh sát đã thuận lợi mang ba tên cướp kia đi. Không một ai biết chuyện gì vừa mới xảy ra, nên họ chỉ có thể nghĩ rằng ba tên cướp kia xảy ra tranh chấp nội bộ và một người trong số chúng ta đã làm những tên đó bị thương từ trong bóng tối.
Toa hành khách nhanh chóng khôi phục lại vẻ yên bình, nhưng tất cả mọi người đều còn cảm thấy sợ hãi, nghĩ lại vẫn cảm thấy rùng mình. Sau một thời gian, toa hành khách lại quay trở về vẻ sôi nổi, sống động như cũ, mọi người bắt đầu thảo luận về những gì vừa mới xảy ra.
Lúc này Lâm Trạch Dương cũng đã quay trở về chỗ ngồi.
“Anh Lâm Trạch Dương, anh không sao chứ? Vừa rồi anh làm tôi sợ chết khiếp?” Trong môi trường ồn ào như vậy, Tiểu Hoa cũng tự nhiên mà tỉnh dậy, nhìn Lâm Trạch Dương với vẻ mặt đầy lo lắng, không thể nhịn được mà lao về phía Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương mỉm cười với Tiểu Hoa, không nhịn được mà đưa tay xoa đầu của Tiểu Hoa, nói: “Tôi không sao, cảm ơn cô đã quan tâm.”
Tiểu Hoa nhanh chóng cúi đầu xuống, sau đó lè lưỡi với Lâm Trạch Dương, nói: “Đừng chạm vào đầu của người ta, nếu không thì sẽ không cao lên được đâu.”
“Ha ha!” Kể từ khi lên đoàn tàu này đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Lâm Trạch Dương cảm thấy thoải mái mà cười thành tiếng.
Một thời gian sau, Tiểu Hoa lại cảm thấy có hơi buồn ngủ rồi, nằm trên cửa sổ.
Lúc này Lâm Trạch Dương mới nhìn Văn Ca một lần nữa.