Tuy là một thành viên không có tiềm năng tu luyện của Trần gia, nhưng vì Trần Thăng có quan hệ rất tốt với Trần Lộng nên địa vị của cậu ta ở Trần gia chẳng những không hề thấp mà ngược lại còn cao hơn hơn cả một số đệ tử dòng chính, lúc bình thường cho dù là một số trưởng lão của Trần gia nhìn thấy cậu ta cũng đều phải cung kính.
Vì vậy mà Trần Thăng dần dần có loại tính cách không coi ai ra gì như thế này, cũng chưa bao giờ gặp phải bất kỳ trở ngại nào.
"Anh chắc chắn phải chết, Lâm Trạch Dương, anh chết chắc rồi, Lâm gia các người cũng thế." Trần Thăng giận dữ nguyền rủa.
Lâm Trạch Dương khẽ cau mày, anh vẫn còn nhớ rõ Trần Gia Dũng, cảm thấy ông già đó cũng khá tốt, cho nên sau khi biết Trần Thăng là con cháu của Trần gia, anh lập tức có cảm giác gần gũi với cậu ta hơn một chút.
Bây giờ…
"Xem ra cảm nhận của tôi với Trần gia các người là sai rồi. Lúc nào có thời gian tôi sẽ tới Trần gia của cậu nói chuyện với Trần Gia Dũng." Lâm Trạch Dương nói ra suy nghĩ của mình.
Trần Thăng không nhịn được lại cười khẩy một tiếng, cậu ta cảm thấy Lâm Trạch Dương điên thật rồi, nếu không anh ta cũng sẽ không dám mạnh miệng như vậy.
Lại đúng vào lúc này, tiếng chuông điện thoại của Trần Thăng vang lên.
"Anh Tiểu Lộng." Nhìn thấy tên người gọi được hiển thị trên điện thoại, trên mặt của Trần Thăng lập tức xuất hiện biểu cảm mừng rỡ như điên, đúng là đang buồn ngủ thì có người đưa cho gối đầu!
Nói thật, Trần Thăng một thân một mình đối mặt với Lâm Trạch Dương thì vẫn có chút sợ hãi, dù sao tu vi võ đạo của hai người chênh lệch quá nhiều. Nếu như Lâm Trạch Dương điên lên, không thèm để ý hậu quả mà ra tay với cậu ta thì cậu ta cũng không biết phải kêu oan với ai. Xem xét tình huống hiện tại, Lâm Trạch Dương có vẻ sẽ thật sự làm được chuyện này.
"Trần Thăng, bây giờ anh đang ở đâu, giờ tôi đang ở thành phố Quảng Bắc, đang muốn đi tìm anh." Giọng nói của Trần Lộng vang lên.
"Tôi đang ở thôn Thành Trung ngay trung tâm thành phố, anh mau đi đến đây đi." Bây giờ Trần Thăng đã hưng phấn đến mức muốn nhảy cẫng lên, vậy mà Trần Lộng lại tới thành phố Quảng Bắc, bây giờ lại còn muốn đi tìm mình nữa.
Chỉ trong chốc lát, Trần Thăng cúp điện thoại, sau đó nhếch mép nhìn về phía Lâm Trạch Dương, nói: "Anh dám chờ nửa tiếng ở đây không?"
Lâm Trạch Dương nhún vai, nói: "Tôi thì không sao cả, tốt nhất là cậu nên gọi tất cả những người có thể gọi được đến đây, gọi cả Trần Gia Dũng đến thì càng tốt, như vậy thì tôi cũng không cần phải chạy tới chạy lui cho phiền phức."
"Đúng là tên cuồng vọng đến tột cùng được, vậy tôi sẽ chống mắt lên, xem lát nữa anh còn có thể kiêu ngạo như thế hay không?" Trần Thăng tức tối nói với Lâm Trạch Dương.
Sau đó cả hai bên đều rơi vào im lặng. Thậm chí Trần Thăng còn không để người khác băng bó cho mình, cậu ta muốn để Trần Lộng nhìn thấy vết thương của mình, như vậy thì mới có thể khiến cho Trần Lộng giúp mình báo thù. Trần Thăng cũng không phải kẻ ngu ngốc, cậu ta biết việc mà mình đang làm cũng không đúng nên cần phải có một chút thủ đoạn.
Chẳng mấy chốc đã nửa giờ trôi qua, có một chiếc xe taxi dừng ở bên ngoài ngõ nhỏ, sau đó Trần Lộng đi tới.
"Anh Tiểu Lộng, cuối cùng anh cũng đến rồi. Tôi đã bị người ta bắt nạt đến mức thảm hại rồi, bây giờ đúng là không ai thèm nể mặt Trần gia chúng ta nữa. Anh mau nhìn tay của tôi đi, tôi đã nói tôi là người của Trần gia, tôi chỉ muốn anh ta cho tôi một chút thể diện mà anh ta cũng không chịu, hơn nữa còn nói rằng cho dù có là gia chủ của chúng ta đến đây thì anh ta cũng sẽ không nương tay, thậm chí còn nói muốn đi tìm gia chủ Trần gia gây chuyện."
Trần Thăng chạy về phía Trần Lộng, vội vàng giơ tay mình lên cho anh ta xem.
Trần Lộng chỉ nhìn thoáng qua đã biết thương tích của Trần Thăng vô cùng nghiêm trọng, cần phải trị liệu trong thời gian ngắn nhất, nếu không thì sau này có thể sẽ để lại di chứng rất nghiêm trọng.
Sau đó, nhìn theo hướng mà Trần Thăng chỉ, Trần Lộng nhìn thấy Lâm Trạch Dương vẫn đang nằm trên ghế.
Chân mày anh ta lập tức nhíu lại.
Sau khi nghe Trần Thăng nói, Trần Lộng đã biết đối phương chắc chắn là một người có chút thực lực. Anh ta đã sẵn sàng ra tay, mặc kệ đúng sai, nếu đối phương đã không nể mặt Trần gia thì Trần Lộng anh ta sẽ ra tay.
Cho nên, Trần Lộng lập tức xem Lâm Trạch Dương là đối thủ của mình. Thế nhưng rõ ràng Lâm Trạch Dương vẫn đang vô tư nằm ở chỗ đó, nhìn lướt qua cả người toàn là sơ hở, chỉ cần Trần Lộng tiến về phía trước là có thể dễ dàng đánh bại anh.
Thế nhưng khi Trần Lộng tiến về phía trước hai bước, bắt đầu tưởng tượng chiêu thức ở trong đầu thì anh ta lại nhận ra, mình hoàn toàn không thể nào ra tay được.
Cho dù là đầu Lâm Trạch Dương không hề quay về phía mình, hay cơ thể giống đang ngủ say như chết, thậm chí là hai cánh tay đặt tùy ý, tất cả đều không có bất kỳ sơ hở nào cả.
Trần Lộng không nhịn được nhíu chặt mày hơn, anh ta chưa từng gặp chuyện gì như vậy. Lúc ở chung với gia chủ thì anh ta có thể cảm nhận được loại khí thế này, giống như đang ẩn chứa sức mạnh bên trong nên Trần Lộng biết được bản thân mình chắc chắn không phải là đối thủ của gia chủ.
Nhưng khi nhìn người trước mắt, Trần Lộng hoàn toàn không hề có cảm giác nào đặc biệt, giống như khi đối mặt với một người bình thường đến mức không thể bình thường hơn mà thôi, nhưng mà vẫn không có cách nào ra tay được hết.
"Anh cũng là người của Trần gia, anh là người mà Trần Thăng tìm tới trợ giúp đúng chứ. Anh không được đâu, mau đi tìm những người khác tới đây đi. "Lâm Trạch Dương nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Trần Lộng, sau đó lại nhìn hướng khác, dáng vẻ vô cùng nhàm chán.
Trần Lộng không nhịn được hít một hơi thật sâu, nhưng không hề tức giận, ngược lại ôm quyền với Lâm Trạch Dương, nói: "Tôi không biết tiền bối là ai, có điều tôi cũng không có ý định lùi bước. Nếu như ngay cả thử cũng chưa thử mà đã nhận thua thì đúng là không phải phong cách của tôi. Huống hồ còn chưa chắc là tôi sẽ thua."
Lâm Trạch Dương không nhịn được mà quay đầu nhìn thoáng qua trần Lộng một lần nữa, có chút kinh ngạc, nói: "Anh không tệ đâu, xem ra loại người như Trần Thăng không đủ tư cách đại diện cho người Trần gia các anh. Thế này đi, nếu như anh có thể ra tay với tôi, đánh trúng được tôi, vậy coi như anh thắng."
Cuồng vọng, đúng là cuồng vọng đến mức không coi ai ra gì.
Trần Lộng còn chưa lên tiếng nhưng Trần Thăng thì đã nổ tung.
"Anh có biết anh Tiểu Lộng của tôi là ai không? Loại người cuồng vọng giống như anh, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Anh Tiểu Lộng của tôi là người thừa kế mà gia chủ coi trọng nhất, người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Trần gia. Anh lại dám đối xử với anh ấy như vậy, đúng là tự tìm cái chết. Anh Tiểu Lộng, không cần phải lịch sự với loại người như thế này!"
Trần Thăng nói với Trần Lộng.
"Anh cứ đứng qua một bên đi. "Trần Lộng ra hiệu cho Trần Thăng rời đi, sau đó nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương không chớp mắt.
Thời gian dường như đã đóng băng vào khoảnh khắc này, không gian cũng giống như bị đông cứng lại
Trần Lộng cứ im lặng nhìn Lâm Trạch Dương như vậy, thậm chí còn không nghe thấy tiếng thở, sau đó ngay cả nhịp tim cũng biến mất.
Trong chốc lát, Trần Lộng giống như đã hoàn toàn biến mất trong không khí.