Sức mạnh của thế gia lánh đời đương nhiên là rất mạnh mẽ, nhưng đây không phải là lý do trực tiếp khiến những thế gia lánh đời này có ảnh hưởng lớn đến xã hội trần tục.
Thế gia lánh đời cũng có một số đệ tử không có tiềm năng tu luyện, giống như Trần Thăng. Những đệ tử này sẽ bị đày xuống xã hội trần tục. Sau lưng có một gia tộc lớn như vậy, cho dù là kẻ ngốc thì cũng sẽ giở trò gì đó.
Và trong quá trình tích lũy này, ảnh hưởng của thế gia lánh đời đối với xã hội trần tục cũng lộ rõ.
Ví dụ như Trần Thăng bây giờ, không cần phải làm gì nhiều. Cậu ta vừa đến thành phố Quảng Bắc thì đã tìm thấy một số thế lực ngầm do Trần gia kiểm soát, sau đó trở thành một thế lực hùng mạnh đè bẹp Trương Dân.
Nhìn vào những gì Trần Thăng vừa làm thì sẽ biết rốt cuộc cậu ta mạnh mẽ đến mức nào.
“Được rồi, không cần phải như thế, sẽ để lại dấu vết, còn chuẩn bị nhân lực làm gì? Nếu là người khác thì coi như bỏ qua, nhưng đối phương lại xuất thân từ một thế gia lánh đời. Đợi tôi tiết lộ thân phận, ngoại trừ việc quỳ lạy nhận lỗi thì anh ta còn có thể làm được gì. Thôi có nói cậu cũng không hiểu, trong thế gia lánh đời như chúng tôi thì sức mạnh là tất cả.”
Trần Thăng liên tục lắc đầu với Trương Dân còn đang tập hợp mọi người. Cậu ta đi về phía xe, vẻ mặt đầy khinh thường, thật sự rất khó nói chuyện với những người thế này.
Trương Dân hơi do dự, sau đó vội vàng đuổi theo, hắn giúp Trần Thăng mở cửa xe rồi ngồi vào ghế lái phụ, cũng không gọi thêm người nào nữa.
Đương nhiên là Trương Dân vẫn rất sợ hãi, sáng nay Lâm Trạch Dương đã cho hắn một cú sốc quá lớn.
Nhưng suy nghĩ kĩ lại, Trương Dân cũng cảm thấy cho dù mình có nhiều người đến đâu thì hắn cũng chẳng có cách nào có thể đối mặt với Lâm Trạch Dương. Chuyện này đã không còn có thể giải quyết bằng số lượng được nữa nên hắn vẫn hy vọng khi Lâm Trạch Dương đối mặt với người Trần gia, anh ta sẽ thật sự quỳ xuống dập đầu cầu xin sự thương xót giống như lời của Trần Thăng đã nói.
Lâm Trạch Dương rất hài lòng với bữa tối mà ông cụ Lâm tự tay nấu.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là nguyên liệu nấu ăn phong phú.
Nguyên liệu nấu ăn là do Mã Hoa và Lão Cẩu đi mua. Ở cùng Lâm Trạch Dương một thời gian, hai người cũng hiểu tính cách của anh, cái người này thật ra là một người bình thường, lại còn keo kiệt đến phát điên.
Chỉ cần chiếm được chút lợi thì anh sẽ vô cùng vui mừng.
Ăn xong bữa tối, Lâm Trạch Dương nằm trên ghế xếp trước nhà, bày ra dáng vẻ ăn no chờ chết.
Cũng đúng lúc này, bên ngoài ngõ nhỏ có một chiếc ô tô chạy tới.
Vẫn là một chiếc Lincoln cực dài.
Trong nháy mắt Mã Hoa và Lão Cẩu lập tức căng thẳng, điều đầu tiên mà mấy lão sư trong ngõ nhỏ nghĩ đến là lập tức trốn đi.
Ông cụ Lâm đi đến bên cạnh Lâm Trạch Dương, cau mày nói: “Tại sao Trương Dân lại đến đây? Không phải cháu nói rằng mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa rồi sao?”
Mã Hoa và Lão Cẩu cũng nhìn anh, giống như người tên Lâm Trạch Dương đã ở cùng bọn họ cả ngày hôm nay là một vị thần toàn năng vậy.
Nhưng Lâm Trạch Dương nằm yên không nhúc nhích trên ghế, dáng vẻ lười biếng và vô vọng, lại dương dương tự đắc nói: “Có lẽ do Trương Dân đã cảm thấy mình đã làm sai quá nhiều chuyện nên bây giờ muốn tới đây để xin lỗi, chắc là như vậy rồi.”
Ba người xung quanh Lâm Trạch Dương đều nhíu mày thật chặt, ánh mắt họ nhìn ra ngoài ngõ, trông vô cùng nghiêm túc và căng thẳng chứ không lạc quan như anh, nếu không có việc gì thì sao lại đến Điện Tam Bảo.
Chẳng mấy chốc đã có người đã bước ra từ hàng ghế đầu của Lincoln. Người đầu tiên bước ra chính là Trương Dân.
Dĩ nhiên Trương Dân bước ra từ vị trí ghế lái phụ.
Trương Dân cũng không tiến thẳng về phía trước mà khom người đi về phía sau, sau đó tự mình mở cửa.
Trên mặt Mã Hoa, Lão Cẩu và ông cụ Lâm lộ ra vẻ kinh ngạc, Trương Dân thế mà lại tự mình mở cửa, rốt cuộc người bên trong kia là ai?
Lập tức, ba người nghĩ tới một khả năng, sau lưng Trương Dân có người, hiện tại người đứng sau hắn cuối cùng cũng đã lộ mặt, nói cách khác Trương Dân đến đây để trả thù chứ không phải để xin lỗi như Lâm Trạch Dương đã nói.
Nhưng Lâm Trạch Dương lại tỏ ra như thể mình không hề nhìn thấy cảnh tượng đó, vẫn nằm yên, ngáp một cái thật to và nói: “Sống như thế này thật thoải mái, không cần phải làm gì, không phải suy nghĩ gì cả, chỉ cần no bụng là nằm xuống thôi.”
“Lâm Trạch Dương.” Lâm Trạch Dương vừa dứt lời, giọng nói của Trương Dân lại vang lên.
Trương Dân ở phía trước, Trần Thăng thì đi theo phía sau hắn.
Lâm Trạch Dương chậm rãi quay đầu nhìn Trương Dân, không hề có ý định đứng dậy, nói: “Anh đến rồi sao, tìm một chỗ ngồi đi.”
“Tôi không ngồi.” Đối mặt với thái độ của Lâm Trạch Dương, Trương Dân thật sự không biết phải làm sao. Nếu như đổi lại là người khác, dám lơ hắn đi như vậy, có lẽ người đó đã sớm bốc hơi khỏi thế gian từ lâu, nhưng đây lại chính là Lâm Trạch Dương.
“Ồ, vậy thì tùy anh.” Lâm Trạch Dương thản nhiên liếc nhìn Trương Dân rồi nói tiếp: “Chỉ cần nói một câu xin lỗi, không cần quá cầu kì đâu. Chúng ta đều là những con người thực tế, không cần nói nhiều cho phô trương, tất nhiên, nếu anh muốn đãi tôi một bữa ăn nhẹ vào đêm khuya thì cũng không phải là không thể. Đợi đến khi nào tôi nằm đủ rồi thì tôi sẽ đi.”
Trương Dân không biết phải nói gì nữa, hắn đã phát hiện ra một chuyện. Dù cho Lâm Trạch Dương có làm gì hay nói gì thì đều bày ra dáng vẻ như đó là chuyện đương nhiên. Thậm chí Trương Dân còn tin rằng ngay cả khi đang trong mưa bom bão đạn thì Lâm Trạch Dương vẫn sẽ tranh thủ từng giây từng phút, nói: “Tối nay nên ăn cháo hay là thịt nướng thì tốt hơn đây, phiền phức quá?” cũng là chuyện bình thường.
Thực tế, Trương Dân thực sự đoán đúng, đây là điều Lâm Trạch Dương đã làm khi còn là lính đánh thuê.
“Ăn to nói lớn thật nhỉ, chưa bàn tới chuyện anh đã làm gì sai, cho dù anh có làm đúng đi chăng nữa, tôi đứng ở đây mà anh cũng dám yêu cầu Trương Dân xin lỗi, anh không biết hắn đang được tôi chống lưng hay sao?”
Trần Thăng đẩy Trương Dân ra, cảm thấy hắn đúng là đồ vô dụng.
Lâm Trạch Dương thật sự còn quá trẻ, thậm chí còn trẻ hơn cả Trần Thăng. Trần Thăng là người của nhà họ Trần, tuy rằng không có tiềm năng tu luyện nhưng cậu ta vẫn phải có tầm nhìn nhất định.
Trần Thăng cũng đã gặp được nhiều người tài năng đến mức khiến nguời ta phải kinh ngạc, chẳng hạn như anh họ Trần Lộng của cậu ta. Lâm Trạch Dương còn trẻ như vậy, chắc chắn không mạnh đến mức có thể một mình xử lý cả một thế lực như của Trương Dân.
Nói cách khác, Trương Dân chính là một tên rác rưởi.
Vì thế Trần Thăng đẩy Trương Dân sang một bên.
Lâm Trạch Dương liếc mắt nhìn cậu ta, sau đó chân thành nói: “Thật xin lỗi, tôi thật sự không biết Trương Dân là cấp dưới của cậu.”
“Hừ.” Trần Thăng đắc ý cười khẩy, thấy không, chỉ cần cậu ta ra tay, đối phương đã lập tức xin lỗi, thái độ cũng thay đổi.
Nhưng khoan đã…