Binh Vương Thần Cấp - Hoa Tiên Tửu

Chương 330




 

 

             Không thể không nói rằng cả Trương Dân và Slender Monkey đều thật sự là những người lợi hại, ghê gớm.  

             Sau khi cảnh sát điều tra, Slender Monkey thật sự đã có lịch sử mua hàng ở trên Taobao, hơn nữa hắn ta thật sự chỉ vừa mới nhận được khẩu súng đó vào ngày hôm nay.  

             Chỉ có thể nói rằng Trương Dân và Slender Monkey đều đang giải quyết mọi việc một cách cẩn thận, không chút sơ hở.   

             Không phải là vào lúc này cảnh sát thật sự không thể làm được gì Slender Monkey, ít nhất cái này cũng là một manh mối, nếu căn cứ vào điều này mà tiếp tục điều tra thêm thì rất có thể sẽ điều tra ra được một điều gì đó bất ngờ.  

             Trong văn phòng làm việc của Cục trưởng, cả Lưu Cung và Phó Cục trưởng Hoàng đều im lặng, không nói chuyện, trà nước ở trên bàn trà đã sớm không còn hơi nóng nữa, nhưng thậm chí họ còn chưa từng nhấc tách trà lên.  

             Không biết thời đã trôi qua bao lâu, Lưu Cung và Phó Cục trưởng Hoàng nhìn nhau, cả hai người họ đều nhìn thấy được sự bất lực ở trong đôi mắt của đối phương. Sau một thời gian dài chờ đợi, cuối cùng họ cũng chờ đợi được cơ hội như vậy, lẽ nào cứ như thế mà trơ mắt nhìn cơ hội này tuột khỏi tay mình một lần nữa sao? Giống như việc đã từng xảy ra rất nhiều lần trước đây.  

             Hiển nhiên là cả Phó Cục trưởng Hoàng và Lưu Cung đều không chịu nhượng bộ, nhưng nếu họ không cam lòng nhượng bộ thì họ còn có thể làm được gì?  

             “Nếu lần này chúng ta đã quyết tâm đối phó với Slender Monkey, thì cũng không phải là không thể khiến hắn ta ở trong tù vài tháng, nhưng nếu chỉ ngồi tù vài tháng như thế thì liệu nó có thật sự hữu ích hay không?” Cuối cùng Lưu Cung cũng lên tiếng làm phá vỡ sự im lặng, nhưng việc cố gắng nghĩ cách, tìm kiếm lối thoát sau những gì đã xảy ra cũng thật vô ích.  

             Phó Cục trưởng lại im lặng, sau đó ông ta nói: “Đối với những người như họ, nếu không dùng gậy đánh chết thì họ sẽ chỉ càng trở nên tệ hơn mà thôi. Cho nên mấy tháng này chẳng có tác dụng gì cả. Hơn nữa điều quan trọng là Trương Dân mới là mục tiêu cuối cùng của chúng ta. Không còn Slender Monkey nữa, thì Trương Dân vẫn có thể nuôi một con khỉ béo, một con khỉ già hoặc là một thứ gì đó khác.”  

             “Vậy thì, ý của anh là gì?” Lưu Cung không khỏi nhướng mày lên, nói với Phó Cục trưởng Hoàng.  

             Phó Cục trưởng Hoàng hít một hơi thật sâu, ánh mặt đột nhiên trở nên vô cùng kiên định, nói: “Trương Dân đã là căn bệnh ung thư từ rất lâu rồi, đã đến lúc chúng ta phải thật sự nghiêm túc với họ rồi, chúng ta là cảnh sát mà, ngay cả khi chúng ta phải đối mặt với dầu sôi lửa bỏng, lên núi xuống biển, chúng ta cũng không thể dung thứ cho sự tồn tại của những tội phạm, những thế lực độc ác như vậy.”  

             Sau khi thả Slender Monkey ra ngoài thì sẽ cho người theo dõi cái tên Trương Dân chết tiệt đó và Slender Monkey, lần này, chúng ta phải sử dụng biện pháp mạnh hơn, sẽ một mẻ hốt gọn hết tất cả bọn chúng.”  

             *一网打尽 /yīwǎngdǎjìn/ (Nhất võng đả tần): là một thành ngữ của Trung Quốc, xuất hiện lần đầu tiên ở trong quyển “Đông Hiên Bút Lục” (东轩笔录) do Nguy Thái (魏泰) viết vào thời nhà Tống, thành ngữ có nghĩa là bắt hết tất cả không được để thiếu bất kỳ con nào, diệt cỏ tận gốc, quét sạch tất cả, một mẻ hốt gọn, tóm cổ cả bọn, toàn bộ sa lưới…  

             Đối phó với những loại người xấu xa, độc ác tựa những con rắn độc như Trương Dân không phải là một việc dễ dàng, thế lực của Trương Dân đã sớm ăn sâu bén rễ ở thành phố Quảng Bắc này, nếu không có đủ dũng khí, can đảm thì tuyệt đối không thể động vào họ, nếu không có sức mạnh thì càng không có bất kỳ biện pháp nào có thể động vào họ.  

             “Được rồi.” Trong lòng Lưu Cung chợt cảm thấy một dòng máu nóng đang sôi trào, tràn đầy tự hào, đây là một cảnh sát, đây chính là một cảnh sát.  

             Cuối cùng Slender Monkey đã được thả ra ngoài.  

             Trong một cái góc nơi giữa thành phố mà không ai để ý đến.  

             “Sau khi mọi chuyện đã xảy ra thì mới nghe người ta nói, một chàng trai nào đó tên là Lâm Trạch Dương đã nhờ tôi đến tạm ứng phó. Trong khoảng thời gian này chúng ta nên cẩn thận hơn một chút, phó Cục trưởng Hoàng không phải là loại người dễ đối phó, ông ta thả anh ra ngoài, nhưng chắc chắn chuyện sẽ không đơn giản như vậy. Không biết chừng, có lẽ hiện tại có người nào đó đang theo dõi cả anh và tôi.” Trương Dân không hề trách Slender Monkey về bất cứ điều gì, những người như Lâm Trạch Dương không phải là loại người mà người như Slender Monkey có thể đối phó lại được.  

             Slender Monkey trầm tĩnh một lúc lâu, sau đó hắn ta mới miễn cưỡng mà gật đầu, hiển nhiên là hắn ta không muốn mọi chuyện này cứ như thế mà kết thúc ở đây, hắn ta hận Lâm Trạch Dương đến mức không còn gì có thể khiến hắn ta hận hơn được nữa. Đúng vậy, quả thật Lâm Trạch Dương rất mạnh, mạnh đến mức không thể đánh bại anh chỉ với số lượng người được nữa, nhưng hiện tại chúng ta đang ở thời đại nào rồi chứ? Liệu sức mạnh cá nhân của một con người có thể vượt được công nghệ hay không?  

             Nhưng vì Trương Dân đã nói như vậy rồi, Slender Monkey không còn cách nào để phản bác được nữa, nên hắn ta chỉ đành phải im lặng mà rời đi.  

             Sau khi Slender Monkey rời đi được một lúc, vẻ mặt của Trương Dân lại lần nữa trở nên hung dữ.  

             Sau đó, Trương Dân gọi một cuộc điện thoại di động.  

             “Trần thiếu, xin lỗi ngài, vì muộn như thế này rồi mà vẫn làm phiền ngài. Chỉ có điều, tôi đã gặp phải một số rắc rối, tôi cần sự giúp đỡ của ngài.” Trương Dân đã khẳng định được rằng Lâm Trạch Dương phải xuất thân từ một gia đình quý tộc ngầm, một thế gia bí ẩn nào đó, bởi lẽ chỉ có những người như thế mới có thực lực vượt qua những người bình thường, mà khi đối mặt với một gia tộc bí ẩn, chuyên che giấu thông tin, hiển nhiên Trương Dân sẽ nghĩ ngay đến nhà họ Trần, đó cũng là một gia tộc quý tộc bí ẩn.  

             Theo sự hiểu biết của Trương Dân, gia tộc nhà họ Trần cũng là một trong số những gia tộc bí ẩn hàng đầu. Chính bởi vì điều này mà Trương Dân mới bò như một con chó ở dưới chân của người đàn ông tên Trần Thăng này.  

             “Thật là phiền phức quá đi, tôi tìm cậu, chỉ là bởi vì không muốn gặp rắc rối mà thôi. Không phải chỉ là một mảnh đất thôi sao? Tại sao lại lâu như vậy chứ? Hiện giờ bên cậu còn có chuyện ở thành phố Quảng Bắc mà không thể giải quyết được sao, tại sao cậu lại nói có chuyện mà cậu không thể giải quyết được?” Cách Trần Thăng nói chuyện có vẻ rất tức giận và thiếu kiên nhẫn.  

             “Đúng, đúng, đúng, Trần thiếu dạy bảo rất đúng. Nhưng mà đây là chuyện liên quan đến hậu duệ của một gia tộc quyền thế lâu đời. Cho nên đó mới là lý do tại sao tôi phải làm phiền ngài.” Tiếp theo sau đó, Trương Dân đã kể lại những chuyện đã xảy ra, đương nhiên, có nhiều chi tiết ở trong đó đã bị hắn lược bỏ bớt, Lâm Trạch Dương đã trở thành kẻ xấu trong câu chuyện.  

             “Lâm Trạch Dương, chưa bao giờ nghe nói trong số các gia tộc quyền thế bí ẩn có nhà họ Lâm, nhưng có lẽ đó cũng không phải là một gia tộc lớn. Tên Lâm Trạch Dương này có lẽ là xuất thân từ nhà họ Lâm, trong chuyện này tôi sẽ giúp cậu đối phó với anh ta, phiền phức thật đấy.” Trần Thăng lại lặp lại câu nói này lần nữa, vô cùng phiền chán và thiếu kiên nhẫn.  

             Sau khi nhận được câu trả lời của Trần Thăng, Trương Dân không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm, thả lỏng hơn một chút. Ở thành phố Quảng Bắc, Trương Dân thật sự không phải sợ bất kỳ người nào, nhưng nếu như hắn muốn biết liệu có phải đối phương xuất thân từ một gia tộc quyền thế bí ẩn nào đó hay không thì sẽ rất khó khăn. Suy cho cùng đó vẫn là một gia tộc quyền thế ẩn giấu danh tính mà.  

             Vậy thì, tiếp sau đó, hừm…  

             Lâm Trạch Dương quay trở về nơi ở của ông cụ Lâm.  

             “Lâm Trạch Dương, cháu đi đâu vậy?” Ông cụ Lâm vội vàng đi lên đón tiếp, mấy giáo viên ở trong phòng cũng đứng lên đi theo. Sau khi Lâm Trạch Dương rời khỏi nơi này, có rất nhiều giáo viên đã đến đây, muốn hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, liệu điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.  

             “Mọi người yên tâm đi, mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Lâm Trạch Dương kể lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra tối nay. Tất nhiên, theo miêu tả, kể lại của Lâm Trạch Dương, anh hóa thân thành một thiên thần ngay thẳng, chính trực và tốt bụng, đã sử dụng trí tuệ và hào quang chói rọi của bản thân để tác động đến Slender Monkey.  

             “Tại sao Slender Monkey lại bị bắt rồi đưa đến đồn cảnh sát? Nếu Slender Monkey chống cự thì chắc chắn hắn ta sẽ bị bắt nhốt lại.” Các giáo viên đều tỏ ra vẻ không thể tin được.  

             “Lâm Trạch Dương, cháu đừng nói dối lừa gạt bọn ông, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, cháu nói rõ ràng ra cho ông.” Ông cụ Lâm không thể không nói với Lâm Trạch Dương.  

             “Đó chính là sự thật đấy ạ, cháu không nói dối lừa gạt mọi người.” Lâm Trạch Dương mỉm cười nhìn ông cụ Lâm và nói.  

             Ông cụ Lâm không khỏi im lặng, đương nhiên là ông ấy tin tưởng Lâm Trạch Dương. Nhưng mà từ nhỏ Lâm Trạch Dương đã là một đứa trẻ nghịch ngợm, đã làm rất nhiều chuyện quá đáng, nhưng có một điều, Lâm Trạch Dương sẽ không bao giờ nói dối.  

             Cho dù có làm sai điều gì đi chăng nữa, Lâm Trạch Dương cũng sẽ thẳng thắn thừa nhận lỗi sai của mình.